Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 196


Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng hai người mẹ chồng nàng dâu đã đi đến quyết định thống nhất.
Về thôn, báo danh!
Nguyên nhân chính là họ không báo danh nhanh chóng, lòng luôn không yên, phải triển khai công việc thật sự phải thành công thì mới có thể ngủ yên.
Cho nên cuối cùng Tô Hân Nghiên vẫn quyết định nghe theo mẹ chồng nói, trước tiên chạy về thôn đi tìm thôn trưởng báo danh.
Nhưng trước đó, hai người còn cần phải làm xong một việc trước đã.
Đem hai anh em Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên cùng nhau đưa đến văn phòng Ninh Viễn Hàng.
Để hai trẻ ở trong nhà một mình hiển nhiên không phải là ý kiến hay, đơn giản ba ba của hai bé đang ở gần đây, trực tiếp gửi qua cho anh rồi để anh trông cũng được.
Nói một câu thật lòng, khi Ninh Viễn Hàng nhìn thấy mẹ và vợ cùng nhau đưa con gái và con trai nhỏ lại đây tìm anh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hoặc là nói, từ lúc trong xưởng nhận được thông báo từ phía trên, yêu cầu bọn họ quảng bá tuyên truyền tin tức lớn này anh đã chờ hai người lại đây.
Thi đại học khôi phục, là một chuyện liên quan đến vận mệnh cả đời của vô số người có thể thay đổi được hay không.
Tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết, không thể khinh thường một chút được.
Cho nên vợ và mẹ sẽ có phản ứng này, cũng rất bình thường.
“Ba ba!” Tiểu Tại Tại nhìn lên thấy ba ba, liền lập tức chạy chậm qua, thân mật mà nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.
Ninh Viễn Hàng tiếp lấy con gái, thuận tiện từ trong tay vợ dắt con trai nhỏ lại đây, đối với hai người bọn họ gật đầu nói: “Hai người cứ yên tâm đi đi, bọn nhỏ có anh chăm sóc rồi.”
“Ừm.”
Vội vã đuổi theo thời gian, Tô Hân Nghiên cũng không nói gì với chồng nữa, liền lập tức cùng mẹ chồng cùng nhau đi rồi.
Tiểu Tại Tại nhìn chăm chú bóng dáng của mẹ, đã qua lâu mới quay đầu lại, ngược lại đi nhìn về phía mặt ba ba.
Lần lượt những dòng chữ vàng [ vui vẻ] không ngừng hiện lên.
Có thể thấy được dưới vẻ ngoài bình tĩnh bình đạm của Ninh Viễn Hàng, đang là nội tâm vui vẻ đến quay cuồng, bằng không cảm xúc của anh sẽ không bị Tiểu Tại Tại nhìn thấy dễ dàng như vậy.
Nhận thấy được tầm mắt của con gái, Ninh Viễn Hàng duỗi tay nhẹ nhàng ngăn trở hai mắt bé.
“Đừng xem loạn.”
Dù có là ông bố già với một đống tuổi, cũng phải cần sĩ diện chứ.
“Hì hì hì…… Ba ba thật vui vẻ.” Tiểu Tại Tại cười hì hì lay bàn tay to của ba ba, dán ở trên khuôn mặt nhỏ của mình: “Mẹ cũng vui vẻ, bà nội cũng vậy.”
Ngoài ra còn có những cô, chú công nhân mà bé đã gặp nửa đường, họ đều nở nụ cười vui vẻ trên môi, Tiểu Tại Tại không cần sự trợ giúp của đọc tâm thuật cũng có thể xem được một việc.
—— hôm nay mọi người đều rất vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ này lại rất ngắn ngủi.
Bởi vì sau lúc vui như điên ấy, mọi người liên tục phát hiện, lúc này cách lúc cuộc thi đại học diễn ra, chỉ còn lại hai tháng!
“Chỉ có hai tháng, có thể ôn tập được cái gì chứ?” Có không ít người từ đáy lòng phát ra tiếng than thở.
Học sinh mới ra trường thì còn có thể may mắn hơn tí, khó khăn nhất là những thanh niên tri thức đã tốt nghiệp nhiều năm, bây giờ còn phải lãng phí tuổi thanh xuân của mình trong nông thôn nữa sao.
Bọn họ đã rời trường học được nhiều năm, hiện tại muốn trong hai tháng ngắn ngủn lại phải đem toàn bộ tri thức ôn lại một lần nữa.
Quá khó khăn!
Không chỉ một lần nữa ôn tập lại đã rất khó rồi, càng khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là, bọn họ không có tư liệu ôn tập!
Một số người phản ứng sớm đã vội vàng đến trạm tái chế rác thải, nhà sách, thư viện đọc sách ... Dù sao cũng là các loại nơi có tài liệu học tập điên cuồng tìm mua sách.
Những người may mắn có thể nhận được một bộ, những người kém may mắn chỉ có thể nhận được một vài bản, điều tồi tệ nhất là những người phản ứng quá chậm và cuối cùng không lấy được một bản.
Không có tư liệu ôn tập, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể ngồi một mình ở một góc mà khóc thút thít, hoặc là tỉnh lại lại đi tìm một lần nữa, hoặc có thể đi tìm xem có thể mượn của người khác chép lại được không.
Thậm chí chỉ một cuốn sách vẫn tốt hơn là không có gì.
Tất cả mọi người thẳng đến trấn trên tìm sách.
Chỉ có Tô Hân Nghiên và mọi người không giống nhau.
Cô đang mang một chiếc cặp lớn tự chế trên vai, căng phồng chứa đầy những thứ giống như sách, cùng mẹ chồng ngồi trên ghế sau, suốt chặng đường đến Trần gia thôn.
Trần gia thôn, Thôn Ủy Hội.
Lúc này Thôn Ủy Hội đã bị những thanh niên trí thức cùng người trong thôn muốn đăng kí tham gia thi đại học chặn hết cả một hội trường.
Từng người một đều muốn gấp rút được đăng kì tham gia thi, vì sợ rằng đêm dài lắm mộng.
Thôn trưởng và thư ký thôn vội đến sứt đầu mẻ trán.
Bọn họ dọn một cái bàn lớn, đứng trước ủy ban thôn, cán bộ thôn thì ngồi sau bàn ghi danh tất cả mọi người muốn đăng ký thi đại học, còn thôn trưởng vẫn cầm lấy cái vỏ cây cau cuộn lại làm thành một cái loa, đứng bên cạnh hò hét yêu cầu duy trì trật tự.
“Muốn báo danh tham gia thi đại học thì ngoan ngoãn cho tôi xếp thành hàng, không được chen ngang lấn hàng! Ai mà dám trái với kỷ luật, vậy cút về cho ta, hôm nay đừng tới báo danh nữa!”
Thời điểm bọn Tô Hân Nghiên đến nhìn thấy chính là một cái đội ngũ thật dài.
Cô tìm chỗ râm mát, đậu xe ở đó, để mẹ chồng ở đó trông xe, còn cô đi về cuối hàng xếp hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận