Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 247


Cậu dứt khoát xuống xe, đẩy xe đi bộ một quãng đường ngắn.
Cố Diệp Chu cũng cùng với cậu cùng nhau đi.
Dù sao cũng đều là người quen, cậu cũng ngượng ngùng để lại bọn họ, đạp xe thẳng vào trường được.
Đây là Ninh Hiên lý giải.
Cậu vừa đi, một bên cậu nói chuyện phiếm với Cố Diệp Chu đang không nói câu nào.
“A, anh Cố Diệp Chu, sau khi anh học xong Sơ Trung sẽ lên trường Cao Trung đó à?”
Cố Diệp Chu đang học năm cuối của Sơ Trung, học kì này kết thúc, sẽ phải tham gia kì thi tuyển sinh, lên Cao Trung .
Nhưng là cụ thể muốn vào Cao trung nào, thì cũng không rõ lắm.
Rốt cuộc ở thủ đô ngoại trừ có Trường Sơ Trung trọng điểm này, cũng không có trường Cao Trung trọng điểm, chỉ là nên tìm trường nào gần nhà mà thôi.
Ninh Hiên cũng không hoài nghi Cố Diệp Chu có thể thi vào Cao trung được hay không.
Mặc dù Ninh Hiên và Cố Diệp Chu không quen thuộc như anh hai và em gái nhà mình, nhưng cậu cũng biết, người này hàng năm đều chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi.
(quái vật cả...)
Thành tích của người này, thậm chí có thể cách xa người đứng thứ hai rất nhiều!
Phải biết rằng, có vô số học bá ở Trường Sơ Trung cơ sở 2 này, số điểm chênh lệch cũng không lớn lắm.
Vừa đẹp trai lại còn học giỏi, gia thế nghe nói cũng không tồi, rốt cuộc thời buổi này có thể đi xe đạp, đều không phải là người bình thường.
Bộ dáng này của Cố Diệp Chu, ở trường học trên cơ bản chính là nhân vật nổi tiếng ai cũng biết, đi đến chỗ nào sẽ không thu hút ánh nhìn của người ta chứ.
Nghe thấy vấn đề này của Ninh Hiên, Cố Diệp Chu nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cậu một cái.
Dường như cảm thấy cậu hỏi vấn đề này thật nhàm chán, nhưng vẫn cho một đáp án: “Có”
“Vì sao?” Đáp án này đã khơi lòng hiếu kỳ trong Ninh Hiên: “Sao cậu không định suy xét gì đó, vào một Trường Cao trung nào đó tốt hơn học sao?”
“Đi nơi nào đều là học kiến thức đó, chả khác nhau chỗ nào.”
Cố Diệp Chu dứt lời, sau đó để xe ở lán xe, sau đó đi nhanh vào lớp của mình, không hề chờ Ninh Hiên.
Ninh Hiên nhìn bóng dáng mảnh khảnh cao gầy của cậu, nhíu nhíu mày.
“Sao cái nói phong cách chuyện của tên này, sao mình lại cảm thấy có phần giống anh hai nhỉ?”
Sau khi phàn nàn, cậu vẫn hiểu được ý nghĩa tiềm ẩn trong lời nói của Cố Diệp Chu.
Ý tứ của người ta à, mặc kệ học ở nơi nào, cậu đều là người ưu tú nhất, cho nên mặc kệ học ở đâu, đều giống nhau.
Quá kiêu ngạo!
*
“Tại Tại, bài tập toán về nhà cậu làm xong chưa, nhanh lấy ra cho tớ xem với, câu cuối cùng kia không biết tớ làm đúng hay không!”
Một bé gái tròn tròn, dùng hồng dây buộc tóc hai bên đang chấp hai tay lại, bày ra một tư thế khẩn cầu, đáng thương vô cùng mà nhìn Tiểu Tại Tại.
Bé là bạn cùng bàn với Tiểu Tại Tại, tên là Chu Tiểu Quyên.
“Cho cậu nè.”
Tiểu Tại Tại bước đến chỗ ngồi và ngồi xuống, vươn tay ra khỏi cặp sách, tìm cuốn vở bài tập toán và đưa cho bạn cùng bàn.
“Cảm ơn!” Chu Tiểu Quyên như gặp được chí bảo, vội tiếp nhận vở bài tập của Tiểu Tại Tại, lại mở ra vở bài tập của mình, cẩn thận đối chiếu hai bên đáp án.
“Quả nhiên, tớ chỗ này tớ tính sai rồi, còn may là có cậu.”
Chu Tiểu Quyên nhặt tẩy cao su và bút chì, xóa câu trả lời sai ban đầu của mình và đổi thành đáp án đúng.
Bài tập về nhà giáo viên phải chấm, sau khi chấm xong phải mang về nhà cho phụ huynh ký.
Trong nhà đối với việc học tập của bé thật sự nghiêm khắc, mỗi lần thấy vở bài tập thượng xuất hiện màu đỏ gạch sai, không tránh được một trận măng xào thịt tiếp.
Dù Chu Tiểu Quyên có da dày thịt béo như thế nào, cũng vẫn sợ đau.
Cho nên nếu bên trên đã có chính sách, dưới cũng có đối sách.
Làm sai không cần sợ, bé chỉ cần bảo đảm cuối cùng giáo viên thấy được đáp án chính xác là được rồi.
Cũng may, bé có một học bá siêu cấp ngồi cùng bàn.
Mỗi lần có bài nào không chắc chắn, đều có thể tìm bạn ngồi cùng bàn đối chiếu.
Thừa dịp Chu Tiểu Quyên sửa lại bài tập, Tiểu Tại Tại lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, viết lên trên đó một đề toán học đơn giản.
Nếu là cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện đề bài này cùng với đề bài Chu Tiểu Quyên làm sai kia đều cùng một dạng bài tập, chỉ là số liệu có chút khác nhau.
“Đây.” Ra đề mới xong, Tiểu Tại Tại đưa đến trước mặt Chu Tiểu Quyên.
Thấy được nội dung trên quyển sổ nhỏ, Chu Tiểu Quyên tức khắc suy sụp, lại vẫn nhận mệnh tiếp nhận đi, vùi đầu làm bài một cách khổ sở.
Đây là cái giá phải trả.
Bé có thể mượn bài về nhà của học bá ngồi cùng bàn tham khảo, nhưng sau khi tham khảo xong, học bá sẽ ra một đề tương tự cho bé làm.
Làm đúng thì xong chuyện, làm không xong thì.....
Ai cũng biết mà.
Theo lời của cô bạn cùng bàn: “Tớ có thể cho cậu mượn vở bài tập, nhưng tớ không thể hại cậu được, tri thức chung quy vẫn là phải học vào trong đầu của cậu, mới chân chính thuộc về cậu.”
Đương nhiên, Tiểu Tại Tại tám tuổi cũng chưa thế nói được câu như vậy.
Bé hoàn toàn sao chép những lời mà anh hai bé dùng để giáo dục bé sau đó dùng lại nó để giáo dục các bạn cùng bàn của mình.
Đừng tưởng rằng Ninh Hàng vào đại học sau sẽ mặc kệ việc học của em trai em gái.
Tương phản, anh ngày càng nghiêm khắc hơn.
Ngày thường lúc anh đi học, sẽ không thể quản được bọn họ, nhưng trên thực tế, mỗi ngày cuối tuần được nghỉ về nhà, trên cơ bản anh sẽ không ra cửa, mà là lôi một đôi em trai em gái đến trước mặt, khảo sát tiến độ học tập của từng đứa.
Thông qua thì chỉ cần học xong bài giảng của anh là có thể tự do đi ra ngoài chơi.
Còn nếu không thông qua……
Còn muốn chơi?
Tưởng bở!
Học tập đi!
Từ nhỏ Tiểu Tại Tại đã khóc chít chít bị anh hai nhà mình nghiêm túc dạy dỗ, nên thành tích sao có thể không tốt được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận