Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 662


“Đói bụng không?”
“Đói bụng, uống sữa.” Tiểu Tại Tại nhấp miệng nhỏ mấy lần, bắt đầu nhớ tới hương thơm ngon ngọt của sữa.
Rốt cuộc là trẻ, nhắc tới việc ăn, lập tức vất cảm giác sợ hãi xa lạ này đi thật xa, lúc này bắt đầu cọ vào trong lòng anh hai.
“Sữa sữa, anh trai uống sữa.”
Động tác làm nũng của bé rất thuần thục, hướng về phía người lớn đòi ăn.
“Không phải anh muốn uống sữa, là em muốn uống sữa.” Ninh Hàng nghiêm túc sửa lại câu nói sai của em gái.
“Tại Tại uống sữa.” Tiểu Tại Tại là một em bé biết nghe lời nên sửa lại.
“Ừm , đúng rồi.”
Ninh Hàng ngồi ở mép giường, cầm lấy một cái xa lạ giống với điểu khiển ở trên tủ đầu giường, ấn hai cái, một âm thanh vang lên ở chỗ chiếc ghế có hai bánh xe, Tiểu Tại Tại tò mò quay đầu nhìn lại, liền thấy chiếc ghế đó tự động lăn lại đây.
“Oa, ghế xe kìa!” Bé kinh ngạc cảm thán trợn to mắt.
“Cái này là xe lăn.” Ninh Hàng một bên dạy em gái, một bên đứng lên, kéo cái chân què không ra què mà khỏe không ra khỏe của bản thân, bước tới xe lăn rồi ngồi xuống.
Chân trái của anh bị tàn tật nhiều năm, đi đường tuy rằng không thành vấn đề, nhưng là đi lâu hoặc đứng lâu sẽ khiến chân bị đau, cho nên ngày thường Ninh Hàng càng thích ngồi trên chiếc xe lăn tự động đi ra ngoài.
Ngồi thoải mái một chút.
Đợi nửa ngày, không chờ được sự đáp lại của em gái, Ninh Hàng ngẩng đầu, liền thấy tiểu gia hỏa trên giường đang nhìn chằm chằm ngây ngốc vào chân trái của anh, hai mắt to trong trẻo không ngừng rơi ra những giọt lệ trong suốt.
Bé khóc.
Bởi vì đau lòng cho cái chân này của anh sao?
Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn bất giác siết chặt, hiếm thấy có chút bất lực.
Ninh Hàng tự hỏi những người khác dỗ trẻ con khi khóc là như thế nào, sau đó cũng làm như vậy.
Anh điều khiển xe lăn đến gần giường, đồng thời vươn hai tay về phía gấu trúc con trên giường, giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Không khóc, ôm một cái được không?”
Hai mắt của Tiểu Tại Tại đẫm lệ lại có chút m.ô.n.g lung mà nhìn anh hai bé, vặn vẹo người, dùng tay chân bò trên mặt đất, bị người dưới cánh tay bế lên, thật cẩn thận, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Trong khoảng thời gian ngắn này, n.g.ự.c Ninh Hằng vốn được em gái sưởi ấm lại trở nên lạnh lẽo.
Đương nhiên, nhiệt độ cơ thể bình thường của anh chỉ thấp hơn người bình thường một chút, thật ra cũng được tính là nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng Tiểu Tại Tại vừa mới được cảm nhận cái ôm ấm áp ban nãy lại cảm thấy đau lòng.
Bé ôm chặt lấy anh hai, thút tha thút thít , hiển nhiên là đau lòng.
Đừng tưởng rằng trẻ con hơn hai tuổi là không biết cái gì, thật ra bọn họ dưới tình huống người lớn không biết đã lặng lẽ học được rất nhiều điều.
Ít nhất Tiểu Tại Tại có biết, chân của anh hai bị thương, hơn nữa là rất rất rất đau.
Mắt thấy tiểu gia hỏa khóc đến mức sắp nấc lên, Ninh Hàng một bên nhẹ nhàng vỗ vào cái lưng nhỏ để giúp bé thuận khí, một bên có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc, chân này của anh hai có thể trị liệu được, không phải sẽ luôn như vậy.”
“Thật sao?”
Tiểu Tại Tại ngừng khóc, đôi mắt đỏ hồng ướt lệ ngước lên nhìn anh hai.
“Thật sự.” Ninh Hàng gật đầu.
Hắn cũng không nói dối, có lẽ vào mười năm trước, hai mươi năm trước, cái chân tàn tật này của anh có lẽ ngay cả bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng không thể trị được, nhưng là đừng quên, hiện tại thời đại đã thay đổi.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ, y học cũng đang phát triển.
Trên thực tế, từ lần khám sức khỏe định kỳ mấy năm trước, Ninh Hàng biết rằng chân của mình có thể chữa khỏi, có tới 70% cơ hội bình phục lại như bình thường.
Nhưng việc điều trị chắc chắn sẽ cần rất nhiều thời gian, ít nhất là ba tháng, hơn nữa công việc nghiên cứu của anh rất quan trọng, có rất nhiều dự án sắp tới thời gian quan trọng nên không thể rút ra được nhiều thời gian như vậy, nên không thể lãng phí thời gian vào những việc quan trọng.
Cho nên vẫn luôn kéo dài, cho tới bây giờ vẫn chưa đi chạy chữa.
Trước kia có không ít người thay phiên nhau tới khuyên nói Ninh Hàng đi trị liệu, trong đó có cả ba ba và các anh em, nhưng Ninh Hàng đều không d.a.o động, vẫn như cũ cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm, một lòng phụng hiến cho khoa học kĩ thuật.
Kết quả trăm triệu không ngờ được.
Hôm nay chỉ nhìn thấy bé gấu trúc nhỏ trong lòng này khóc, anh lại có thể dễ dàng thỏa hiệp!
Cũng không biết khi ' đại đội khuyên nhủ ' đó khi biết được tin này nên khóc hay nên cười, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán, bọn họ không phải là người quan trọng.
Tiểu Tại Tại sau khi nhận được lời khẳng định của anh hai cuối cùng không khóc.
Bé ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh hai để anh điều khiển xe lăn đưa hai anh em vào phòng vệ sinh.
Mà, bé cảm thấy nó rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận