Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 211


Chỉ sợ hiện tại, gia sản Ninh gia đã sớm đều biến mất đến không còn một mảnh.
Mặc dù còn có một ít được bảo tồn, cũng đã thay đổi lề lối, thay đổi chủ nhân.
Cho nên con dấu này, cũng mất đi ý nghĩa tượng trưng nguyên bản của nó.
Nhưng mục đích hôm nay không phải là bà Ninh triển lãm con dấu này cho con trai và con dâu xem, bà đem con dấu thật cẩn thận mà lấy ra, lộ ra mấy tờ giấy được gấp gọn gàng ở phía dưới.
Bên trong tổng cộng có bà tờ giấy.
Thị lực của Ninh Viễn Hàng rất tốt, dễ dàng mà thấy được chữ trên giấy: Khế nhà.
Không cần bọn họ hỏi, bà Ninh đã tự giải thích nói: “Đây là khế đất đai nhà cửa của Ninh gia trước kia lưu lại, năm đó thời điểm chạy nạn, chúng được ba ba con mang theo, sinh thời ông ấy từng nói, ba căn nhà, ba mẹ con chúng ta mỗi người một căn, xem như là bảo đảm cho chúng ta, nếu về sau chúng ta có cơ hội rời khỏi Trần gia thôn, cũng có thể có cái che mưa chắn gió.”
Khế nhà tương tự như giấy chứng nhận bất động sản hiện tại, có thể chứng minh rằng ngôi nhà đó thuộc về ai.
Nhưng thời gian trôi qua, bà Ninh cũng không xác định khế nhà này còn có tác dụng hay không, đơn giản tất cả đều toàn bộ giao cho con trai.
“Mẹ nghe nói, những người đó được sửa lại án xử sai trở về, cuối cùng đều được quốc gia trả lại nhà ở, tuy rằng tình huống nhà ta cùng người ta không giống nhau, nhưng mẹ biết con có chút năng lực, chỗ này con cầm đi, đi tìm người liên hệ, nhìn xem có thể lấy lại căn nhà này về hay không, không cần phải miễn cưỡng, có thể làm được cũng tốt, nhưng không làm được cũng không sao. ”
Nói xong những việc này, bà Ninh rời đi với hộp thiếc đựng con dấu.
Bà cũng không có ý định đem con dấu bên trong hộp thiếc giao cho hai vợ chồng con trai nhỏ.
Có lẽ bà cảm thấy hiện tại còn không phải thời điểm tốt, cũng có lẽ bà còn đang chờ đợi con trai cả của mình trở về.
Nhưng dù là nguyên nhân nào, Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên đều không quan tâm.
Bọn họ còn tưởng rằng mẹ muốn giữ lại kỉ vật của ông Ninh nữa đó.
Chờ khi mẹ chồng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng hai người, Tô Hân Nghiên mới đi đến bên người chồng, cầm lấy khế nhà trên tay anh, sau khi xem xong trả lại cho anh.
"Những cái này, có lấy trở về được không?"
“Không biết, cũng phải đợi xem phía trên nói như thế nào.” Ninh Viễn Hàng lắc đầu, nói sự thật.
Dù năng lực của anh đến đâu, anh cũng không thể đưa ra câu trả lời xác đáng vào lúc này.
Đối với câu trả lời này, Tô Hân Nghiên cũng hiểu: “Giống như mẹ nói vậy, có thể lấy về được cũng tốt, không được thì thôi, không cần quá sức.”
Tuy nói cô cũng rất thèm phòng ở, nếu có được ba căn nhà kia có lẽ cô mừng đến phát điên, nhưng cô cũng hiểu được hiện thực không thể cưỡng cầu, cho nên cô cũng không có hi vọng nhiều vào chuyện này.
Dù sao nhà bọn họ cũng còn tính có chút của cải, muốn phòng ở, có thể tự mua được.
Giá nhà thời buổi này đối lập với đời sau, chả khác gì với giá cải trắng cả!
Bỏ đi, Tô Hân Nghiên thừa nhận, hiện giờ tiền giá nhà rẻ, cũng là lý do chính khiến cô có thể giữ được bình tĩnh và lý trí như vậy.
*
Trường tiểu học Cơ Sở 1, khối hai lớp sáu.
Tiếng chuông tan học vang lên, kèm theo một tiếng “Tan học” thanh thúy của giáo viên, các bạn nhỏ đều hoan hô đeo cặp sách lên, chạy chậm ra khỏi phòng học.
Động tác của Tiểu Tại Tại tương đối chậm, là người cuối cùng ra khỏi phòng học.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, bé liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài, nhảy nhót hoan hô, lao vào vòng tay của một trong những bóng dáng cao lớn kia.
“Anh cả, hôm nay là anh tới đón Tại Tại tan học sao?”
Ninh Hàn tiếp được em gái, thuận thế bế bé lên tới, cười nói: “Hôm nay mọi người đều đến trường học điền tâm nguyện, điền xong xem thời gian gần với thời điểm em tan học, liền tiện đường tới đón em.”
Nguyên lai là như thế này.
Ngồi ở trong lòng n.g.ự.c anh cả, Tiểu Tại Tại lễ phép mà hướng về phía người thiếu niên thuần khiết đứng ở bên cạnh Ninh Hàn lúc lắc móng vuốt nhỏ, quen thuộc mà chào hỏi: “Chào anh Quý.”
“Chào Tại Tại nha.” Quý Tử Nhiên cười hì hì nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cậu cũng tham gia thi đại học năm nay, tự đánh giá thành tích cũng không tệ lắm, hôm nay cũng là ra tới điền tâm nguyện.
Điền xong định đi đến xưởng máy móc tìm lão mẹ nhà mình, kết quả vừa lúc gặp được Ninh Hàn.
Hai người giao lưu mới biết được anh muốn đi đón em gái tan học, tức khắc nhớ tới Tiểu Tại Tại khả khả ái ái, nhịn không được muốn đi, chính vì thế mặt dày mày dạn mà đi theo.
Ninh Hàn nhìn thấy hình ảnh em gái cùng Quý Tử Nhiên ở chung hòa hợp, sắc mặt đen lại.
Có trời mới biết, trên đường tới đây, mấy lần muốn đem cái tên rắp tâm bất lương này đá đi, cái tên luôn như hổ rình mồi mà muốn cướp em gái nhà anh dai như đỉa đá mãi không ra, chỉ có thể xị mặt mang theo cái tên keo con chó này tới đây.
Tới lúc phát hiện quả nhiên không sai với dự tính của anh.
Lực chú ý của em gái đều bị người này hấp dẫn đi rồi, cũng không quan tâm quan tâm tới người anh cả này nữa rồi, rõ ràng còn ngồi lù lù ở trong lồng ngực anh nữa đó!
Ninh Hàn có chút ghen cố ý ôm ôm gái quay đi hướng khác, không cho bé lại xem Quý Tử Nhiên.
Tầm mắt chợt dời đi, Tiểu Tại Tại ngây người một chút.
Không đợi bé nhìn mặt anh cả, hỏi thử một chút anh bị làm sao vậy, liền nghe anh nói: "Tại Tại, cặp sách của em có nặng không? Có muốn anh cả của em xách giúp không?"
Hoàn mỹ dời đi sự chú ý của Tiểu Tại Tại.
“Không cần đâu ạ, cặp sách không nặng.”
Năm lớp hai tiểu học chỉ có bấy nhiêu môn học, cộng với việc Tiểu Tại Tại ngày hôm nay học môn nào thì mang môn ấy nên cặp sách cũng khá nhẹ.
Ninh Hàn hỏi chuyện chỉ định rời sự chú ý của em gái đi, không cho bé lại đi chú ý Quý Tử Nhiên.
Lúc này nghe bé trả lời như vậy, cũng từ bỏ ý niệm giúp bé cầm cặp sách, trực tiếp ôm cả người bé đi ra ngoài.
“A! Các cậu chờ tôi với!” Quý Tử Nhiên vội vàng đi theo phía sau hai anh em vô tâm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận