Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 626


Ninh Hàn trong lòng nhíu mày.
Quên đi.
Trong nhà chỉ có bốn đứa trẻ, nhỏ nhất thì ngay cả nói cũng không được nhanh nhẹn, vì suy xét cho sự an toàn, tất nhiên là sẽ không cho ra khỏi cửa.
Buổi sáng khi anh chưa tới thì bỏ qua, lúc này Ninh Hàn dù cho nói cái gì cũng không cho phép hai em trai đi ra ngoài chơi, chỉ để cho hai người ở lại trong nhà chơi với em gái, hoặc là tùy tiện đi làm chuyện gì đó giết thời gian.
Ninh Hàng vừa nghe không phải ra cửa, lập tức lấy sách giáo khoa ra, ghé vào trên bàn học của bản thân đi học.
Bài tập hè về nhà của cậu đã làm xong, lúc này đang ở trong thời gian nghỉ hè nên không có người dạy.
Mà Ninh Hàn khi thấy cậu lấy sách giáo khoa ra, đáy mắt lại xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc bị che giấu.
Chính anh bằng cấp cũng chỉ tới Cao trung mà thôi.
Không phải bởi vì do anh quá ngốc, không thi đậu đại học, ngược lại điểm học ở trường của cậu ấy luôn nằm trong top tốt nhất, chưa nói đến các trường đại học top đầu, thi trọng điểm cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là do độ tuổi đi học của anh bị trì hoãn quá nhiều, chờ sau này khi được ba ba đưa đi học lại, nhưng khi học đến Cao trung, tuổi đã lớn hơn các bạn đồng trang lớn khoảng bốn năm tuổi.
Tuổi áp lực, hơn nữa do bóng ma tâm lý thời ấu thơ để lại làm anh không có cảm giác an toàn, khi ấy bức thiết bản thân mình phải có được cái gì đó bảo vệ bản thân, hoặc là có gì để chứng minh giá trị bản thân.
Cho nên anh lựa chọn sớm từ bỏ việc học, tự mình lăn lội ở ngoài xã hội tìm ăn.
Thật ra thì các em trai cũng giống với anh, cũng đi học chậm hơn so với các bạn đồng trang lứa mấy năm.
Bởi vì người kia nói trong nhà quá nghèo, ba ba đưa tiền về còn không đủ phí sinh hoạt, không nuôi nổi bọn họ, cho nên căn bản không cho bọn họ đi học.
Nhưng còn may, hai người em trai nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, mà lão nhị còn rất thông minh, liên tiếp nhảy lớp vài lần, cuối cùng tính ra tuổi của thằng bé còn nhỏ hơn so với các bạn cùng trang lứa, cũng không có áp lực tâm lý giống với anh cả.
Cuối cùng, anh đã đạt được rất nhiều thành tích trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học và trở thành viện sĩ trẻ nhất.
Chỉ là……
Ánh mắt anh đảo qua hai chân Ninh Hàng, còn khỏe mạnh hoàn toàn, Ninh Hàn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Không sao hết, hết thảy còn kịp.
Hơn nữa, thế giới này thật sự khác biệt rất lớn so với thế giới kia.
Anh thậm trí bắt đầu d.a.o động, hoài nghi anh thật ra không phải là trọng sinh, khả năng ba người anh em bọn họ, bao gồm cả bà nội chết sớm ở kiếp trước cũng khác nhau.
Sự tồn tại của Tiểu Tại Tại là minh chứng tốt nhất.
“Anh trai!”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, một tích tắc, trên đùi Ninh Hàn tự dưng xuất hiện một cục gạo nếp đá mãi không ra.
“Gà gà ăn nào.”
Hai tay ngắn của bé ôm chặt lấy đùi của anh cả, nãi hô hô mà làm nũng nói.
Tha thứ cho Ninh Hàn mới ở chung với em gái chưa được trọn vẹn một ngày, nên anh căn bản không hiểu em gái đang nói cái gì.
Cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chú bé.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thời gian yên lặng một lát, cho đến khi trong tay Ninh Hiên cầm theo một túi cám mì, đứng ở bên cạnh ổ gà vẫy tay với em gái: “Em gái, anh bắt được gà rồi, mau tới đây giúp cho gà ăn!”
“Cho gà ăn, cho gà ăn!”
Tiểu Tại Tại buông chân của anh cả ra, giống như một con cún nhỏ được chủ nhân vẫy tay, lon ton mà chạy tới trước mặt anh ba.
Hai anh em mỗi người mỗi tay mỗi nắm gạo nhỏ, ra sức rải lên bầu trời cho nó bay xuống mặt đất.
Cám mì tức khắc như tuyết hoa bay lả tả xuống đất, cũng rơi xuống đầy đầu của hai người.
Chung quanh gà mái thấy có ăn, lập tức kêu cục tác cục tác, xông thẳng lên ăn.
Còn có một con gà to gan lớn mật cư nhiên muốn mổ Tiểu Tại Tại.
Sao thế được !
Xuất phát từ bản năng bảo hộ với trẻ con, Ninh Hàn một bước xông lên đuổi con gà lớn gan lớn mật kia đi, sau đó xách em trai và em gái đến một khu đất trống, rồi vỗ sạch cám trên người bọn họ đi.
“Cho gà ăn thì rắc cám lên trên mặt đất là được, sao lại rải lên trên bầu trời?”
Đây là ngại bản thân không đủ bẩn, hay là sợ đám gà mái không dám mổ họ?
“Hì hì hì……” Tiểu Tại Tại nhếch miệng ngây ngô cười.
Ninh Hiên cũng lộ ra nụ cười ngây ngô giống với em gái, còn không sợ c.h.ế.t mà nói: “Chơi rất vui.”
Ninh Hàn: “……”
Gân xanh trên trán có chút không tự chủ được nổi lên.
Sau khi dọn dẹp cho hai con gấu con xong, Ninh Hàn dẫn chúng vào phòng chính chơi cùng nhau, không cho chúng bước vào sân.
Anh sợ bản thân không để ý một cái thôi, thì hai tiểu quỷ này không chỉ đơn giản là rải hết cám lên trên người, có lẽ còn sẽ làm việc khác đáng sợ hơn, cho nên sau cùng vẫn nên để hai người ở vị trí anh có thể giám sát được.
Hơn nữa, Tiểu Tại Tại phải cách ly với Ninh Hiên.
Vừa rồi anh đã xem, nguyên bản là em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng khi chơi với anh ba rồi, đã bị dạy hư.
“Em gái……”
“Anh trai……”
“Em gái……”
“Anh trai……”
Ninh Hiên cách một anh cả, vươn tay ra gọi một cách thâm tình với em gái, Tiểu Tại Tại nghe thấy anh ba đang gọi bé, cũng ngơ ngác mà gọi lại.
Cảnh này lại không khác gì hình ảnh Ngưu Lang Chức Nữ bị bắt chia lìa thê thảm đến mức không nỡ nhìn, mà người nhẫn tâm đánh nát uyên ương Vương Mẫu nương nương chính là Ninh Hàn.
Ninh Hàn đau đầu mà xoa cái trán: “……”
Sau hai cái tiểu quỷ này này nhỏ tuổi mà sao lắm chuyện vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận