Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 85


Thời điểm Tô Hân Nghiên lại đây, đám người Vương Thao vừa lúc đi rồi.
Cô đẩy ra phòng bệnh ra, nhạy bén mà nhận thấy được bầu không khí bên trong có chút trầm trọng, không nói gì, chỉ là đặt hộp cơm xuống, cầm lấy ấm nước trên mặt đất quơ quơ, phiêu phiêu, bên trong ấm không nước.
“Em lấy thêm nước đây.”
“Ừm.” Ninh Viễn Hàng lên tiếng, tự giác lấy tấm ván gỗ từ cuối giường đặt lên trên hai thành của giường bệnh tạo thành một cái bàn nhỏ.
Cuối mỗi giường bệnh trong bệnh viện đều có một tấm ván gỗ dài, chỉ cần cúi xuống dùng hai tay nắm lấy tấm ván gỗ để lên, trên lan can hai bên là một cái bàn nhỏ đơn giản.
Tạo thành một cái bản nhỏ để người bệnh ăn cơm.
Tô Hân Nghiên trở về, thấy chồng đã chuẩn bị xong cái bàn nhỏ, liền thuận thế đem hộp cơm xách lại , mở ra.
Hộp cơm chỉ có duy nhất một tầng, cô mang theo hai hộp, một hộp đựng cơm, một hộp đựng đồ ăn.
Trong phòng bệnh Ninh Viễn Hàng có bát đũa, Tô Hân Nghiên cầm lấy một cái bát, xới cơm vào, lại kẹp thêm một ít đồ ăn, sau đó đem đồ ăn trực tiếp đảo đều với nhau, đặt ở trước mặt Tiểu Tại Tại, lại lấy thêm một cái thìa cho bé.
“Tại Tại ăn cơm.”
“Ba ba mẹ cũng ăn cơm.” Tiểu Tại Tại nhận cái thìa, tự xúc ăn, còn không quên mời cha mẹ ăn cơm.
“Tốt.” Ninh Viễn Hàng cùng Tô Hân Nghiên cùng nhau cười, cũng cầm từng phần cơm của mỗi người ăn.
Gia đình nhỏ vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơm, đây là một chuyện bình thường trong thời gian này, một bên ăn, Tô Hân Nghiên một bên cùng chồng trò chuyện.
“Đợi lát nữa em lau mình cho anh, thuận tiện gội đầu luôn, cả người anh cũng phải mấy nghìn năm rồi chưa gội đầu, cũng không sợ con gái anh ghét bỏ.”
“Con gái anh luôn luôn thích anh dù thế nào đi chăng nữa, sao có thể ghét bỏ anh được? Con nói có phải hay không Tại Tại?”
Ninh Viễn Hàng không phục, cố tình dúi đầu vào Tiểu Tại Tại , trêu tiểu gia hỏa cười khanh khách, kết quả không chơi được vài cái đã bị vợ ghét bỏ mà nghiêm cấm nghịch như vậy.
“Yên đi nào, con bé còn đang ăn cơm , đừng trêu bé.”
Làm mẹ ghét nhất chuyện con đang ăn cơm bị quấy rầy, như vậy sẽ làm con bé ăn cơm không chuyên tâm, mà trẻ con không chuyên tâm ăn cơm dễ dàng ảnh hưởng tới tiêu hóa dạ dày.
Sau khi ăn xong, Tiểu Tại Tại bị mẹ xách ra phòng bệnh, nhờ chị hộ sĩ trông giúp trong chốc lát.
Biết mẹ phải tắm cho ba ba, Tiểu Tại Tại tập mãi thành thói quen mà tự ngồi chơi trên băng ghế, ngoan ngoãn mà chờ mẹ tới đón mình.
Trong quá trình chờ đợi có chút nhàm chán.
Bé nhịn không được mà nâng tay chống quai hàm, nhìn tới lui mọi người, nhìn đến phát ngốc.
Phông chữ vàng lặp lại hiện ra trước mặt, diễn giải tâm tư của mỗi người lộ ra trên khuôn mặt, có quá nhiều giọng nói vang vọng trong đầu, khi chúng chồng chất lên nhau sẽ trở thành những tạp âm khó chịu.
Tiểu Tại Tại bị phiền, lập tức dứt khoát tắt đi chức năng đọc tâm.
Ở chế độ im lặng, phông chữ vàng vẫn còn đó, nhưng nó đã chuyển từ đọc âm thanh sang hình ảnh của chữ.
Đây là một trong những kỹ năng thao tác mà bé đã rèn luyện để kiểm soát khả năng của bản thân với sự giúp đỡ của mẹ, có thể chủ động tắt âm thanh đọc trong tâm trí của bé.
Nguyên lý rất đơn giản, giống như mẹ không muốn nhìn thấu tâm tư, cố ý chặn lại là tốt rồi.
Nhưng trong tình huống bình thường, Tiểu Tại Tại sẽ không làm như vậy.
Bởi vì cũng giống như người cố ý che giấu nội tâm chính mình, lâu dần sẽ cảm thấy mệt mỏi, bé cũng giống vậy sẽ rất mệt, đầu còn sẽ choáng váng.
Vì thế nên đó là lựa chọn tốt hơn là chặn âm thanh đọc và chỉ nhắm mắt lại và không xem gì cả.
“Tại Tại.”
“Dạ!”
Nghe thấy mẹ gọi, Tiểu Tại Tại lập tức nhảy xuống chiếc ghế dài kia, vui sướng mà chạy về phía mẹ, trước khi đi, bé còn không quên lễ phép mà cảm ơn với chị gái hộ sĩ đã quan tâm chăm sóc bé từ nãy tới giờ.
“Không cần khách khí, mẹ em tìm em kìa, nhanh lên qua đi.”
Chị gái hộ sĩ ôn nhu mà mỉm cười.
Trở lại phòng bệnh của ba ba, Tiểu Tại Tại nhìn thấy tóc ba ba đang ướt dầm dề, nước còn đang rơi tích tóc, nhớ tới trước kia mình gội đầu bà nội đều lấy khăn lău đầu cho mình, lập tức xung phong nhận việc: “Tại Tại lau tóc cho ba ba nhá.”
Đang muốn lấy khăn lông lau tóc cho chồng Tô Hân Nghiên nghe vậy, dứt khoát đem khăn lông trong tay đưa cho con gái.
“Lau nhẹ thôi, không thế làm đau ba ba con.”
Cô khom lưng ôm con gái đặt lên giường bệnh, để bé lau tóc cho ba ba dễ hơn.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại thật sự lau rất nghiêm túc, động tác cố gắng mềm mại nhất có thể, sợ hơi chút dùng nhiều sức sẽ làm đau ba ba.
Ở góc độ này, bé có thể rõ ràng thương tích trên đầu ba ba.
Chung quanh miệng vết thương giống như vết thương trên đầu hồi trước của bé vậy, còn bị cắt mất một chúm tóc, tạo thành một cái hố không có tóc.
Có thể nhìn thấy bề mặt da đầu lộ ra, vết thương phía trên cơ bản đã lành, vảy bong ra, thịt mới hồng mềm.
Màu sắc có hơi khác so với xung quanh, nhìn chung có chút không hợp nhau.
“Ba ba có đau hay không?” Tiểu Tại Tại nhíu mày thật chặt, bé đang lo lắng.
Ninh Viễn Hàng vốn dĩ chính đang nhắm mắt lại, hưởng thụ áo bông tri kỷ phục vụ, nghe vậy mở mắt ra, lấy bàn tay thô ráp đầy vết thương, nhẹ nhàng xoa chỗ đôi lông mày đang nhíu của con gái dụi xuống.
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề có đau hay không, mà là hỏi ngược lại: “Nghe mẹ con nói, hồi trước Tại Tại té ngã, bị xưng ở đầu đầu, trên đầu cũng có vết thương, còn có máu, có đau hay không?”
Không đề cập trực tiếp đến chuyện kẻ buôn người, vì sợ sẽ gợi lại những kí ức không tốt của con gái.
Chuyện con gái thiếu chút nữa thì bị bắt cóc, Ninh Viễn Hàng đã nghe vợ kể.
Đau lòng đồng thời, cũng có chút áy náy vì lúc ấy không thể ở bên bé bảo hộ bé.
Rõ ràng bé còn rất nhỏ, là độ tuổi cần được có người ba ở bên cạnh bảo hộ.
“Lúc đầu con có đau, sau đó bà nội thổi cho con liền không đau nữa.” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc nghĩ , nãi thanh nãi khí mà đáp.
“Vậy Tại Tại thổi cho ba ba nha, ba ba sẽ không đau nữa.”
“Phù phù ~” gương mặt nhỏ của Tiểu Tại Tại phồng lên, giống một con ếch xanh nhỏ, ra sức mà thổi cho ba ba.
Thổi vài cái, bé hỏi: “Ba ba còn có đau hay không?”
“Còn đau nữa, lại thổi tiếp đi.” Hưởng thụ sự tri kỉ từ con gái, Ninh Viễn Hàng tự nhiên có cảm giác của việc cậy sủng sinh kiêu.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại thực ngoan.
"Phù phù ~”
“Thổi cái cái là hai cái thôi, còn có quà tặng kèm nữa à.” Tô Hân Nghiên ở bên cạnh xem đến mức rất muốn cười, rồi cô đã cười, nhìn chồng với ánh mắt bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận