Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 249


Nhà trường dường như muốn bù đắp lại mười mấy năm giáo dục thiếu sót trước đây cho sinh viên một thời gần như truyền thụ kiến thức cho học sinh một cách điên rồ.
Mà bọn sinh viên đối với việc này lại vui vẻ chịu đựng, mỗi người học tập như si như say, sợ sai một tí mất đi cả nghìn dặm tri thức.
Đây cũng là đặc điểm của sinh viên thời đại này.
Bởi vì họ hiểu được sự sâu sắc rằng không thể vào đại học là nỗi đau như thế nào, cuối cùng khi đã có cơ hội đến trường, thì tự nhiên sẽ phải trân trọng nó hơn.
Tiểu Tại Tại hít hít mũi, ngửi thấy một mùi hương xen lẫn mùi thuốc bắc.
Bé không nhịn được hỏi: “Bà nội ơi, bà đang nấu gì thế?”
“Bà hầm cánh gà thuốc bắc cho ba mẹ cháu tầm bổ đó, bọn họ học tập vất vả như vậy, cùng phải uống đồ bổ, để bồi bổ cơ thể.” Bà Ninh một bên gắp thức ăn cho cháu gái, một bên nói.
Vì tất cả người lớn trong gia đình đều đi học nên Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên cũng chỉ có thể nhờ bà Ninh chăm sóc hàng ngày.
Vì thế, mỗi tháng Tô Hân Nghiên lấy ra 50 đồng cũng các loại phiếu gạo phiếu thịt đưa cho mẹ chồng, làm phí nội trợ, để bà chi tiêu cho gia đình.
Rốt cuộc cũng không thể để mẹ chồng lấy tiền của mình ra nuôi con của họ được?
Cô còn cố tình đưa ra nhiều hơn.
Nghĩ nếu bà mua đồ ăn xong dư lại, có thể để mẹ chồng lưu lại, coi như phí vất vả.
Kết quả bà Ninh lại chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ rất phong phú, không dư lại một hào nào.
Cố gắng không đối xử tệ với con cháu.
“Canh gà chỉ nấu cho ba mẹ thôi sao, không cho anh trai sao ạ?” Tiểu Tại Tại hỏi.
Anh cả anh hai bé vào đại học cũng rất vất vả.
“Bọn họ không thích uống canh gà, nên ngày mai bà nội nấu món khác.” Bà Ninh nói.
Đừng tưởng rằng bà lớn tuổi, sẽ không hiểu được khẩu vị của người trẻ tuổi.
Hai đứa cháu trai lớn, so sánh với canh gà, rõ ràng càng thích món bò sốt dầu đỏ hơn so với súp gà, tốt nhất càng cay vào, vậy càng ngon!
Ngày thường lấy làm đồ ăn vặt hoặc lấy ra ăn với cơm, đều rất ngon.
Nhìn ra bà Ninh đã có tính toán, Tiểu Tại Tại bỏ qua vấn đề này, ngược lại bé xung phong nhận việc nói: “Bà nội có thể chờ buổi chiều, Tại Tại cùng anh ba tan học giúp bà nội đưa canh gà cho ba mẹ được không?”
Đã mấy ngày bé không được gặp ba mẹ, Tiểu Tại Tại nhớ ba với mẹ.
Bà Ninh nghĩ, buổi tối bà còn phải đi với một nhóm chị em mới quen nhóm học khiêu vũ, cũng khó có thể đưa canh cho con trai và con dâu được.
Dù sao hôm nay là thứ sáu, buổi tối ngày mai bọn họ sẽ trở lại, khi đó gặp lại cũng vậy.
Trục gật đầu đáp ứng: “Cũng được, chờ hầm xong canh gà cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ.”
Được bà nội đồng ý, Tiểu Tại Tại vui vẻ mà nhếch miệng cười rộ lên.
Ninh Hiên cũng đồng dạng vui vẻ.
Thật ra không chỉ có em gái mà bản thân cậu cũng nhớ ba mẹ.
Vì sự việc này mà hai buổi chiều hai anh em trong lớp đều mong được tan học sớm hơn bao giờ hết, trường tan học sớm hơn một phút, được gặp bố mẹ sớm hơn một phút.
Đáng tiếc, dù họ có cầu nguyện bao nhiêu đi nữa thì thời gian trôi đi vẫn trôi theo tốc độ ban đầu.
Chuông tan học vang lên, Tiểu Tại Tại thiếu chút nữa kiềm chế không được là người thứ nhất ra bên ngoài.
Nhưng khi bé vừa mới đeo cặp lên vai, liền nhìn thấy những học sinh xung quanh vẫn đang ngồi trên ghế của mình, bé mới chợt nhớ ra mình là lớp trưởng, cần đợi bạn học cuối cùng đi rồi mới khóa cửa rời đi.
Hơn nữa, giờ tan học này chỉ dành cho hầu hết học sinh, vẫn có những học sinh trực cần trực nhật lớp ở lại.
Cho nên Tiểu Tại Tại phải ngồi chờ khi các bọn dọn dẹp xong lớp mới được đi.
Ý thức được bản thân giờ chưa thể đi gặp ba mẹ được, Tiểu Tại Tại có chút buồn bực nhỏ thả cặp về chỗ cũ, đi đến bên ngoài hành lang, ghé vào trên vòng bảo hộ làm bài tập.
Phòng học của bọn họ ở lầu hai, bên ngoài có hành lang, bên cạnh hành lang vây quanh một vòng bảo hộ thật dày xi măng, mấy bạn học sinh bị giáo viên phạt viết bảng kiểm điểm đều thích ngồi trên đó viết.
Lớp có bạn đang trực nhật, bé không nên vào trong lớp làm phiền các cậu ấy.
Lần này Tiểu Tại Tại đang nóng vội, tốc độ làm bài tập nhanh hơn không ít.
Khi bé làm xong bài tập về nhà, trong lớp các bạn vẫn chưa dọn dẹp lớp xong.
Thấy thế, bé dứt khoát đặt cặp sách ở bên ngoài, sau đó vén tay áo đi vào hỗ trợ.
Thành thạo, dưới những ánh mắt sùng bái của các bạn, bé lanh lẹ cùng mọi người trực nhật lớp.
Khi còn nhỏ bé đã biết giúp đỡ ba mẹ dọn dẹp nhà cửa, mấy việc cỏn con này đâu là gì với bé.
“Đều đi ra ngoài đi, tớ khóa cửa đây.”
Sau khi xác nhận rằng học sinh cuối cùng đã rời đi, Tiểu Tại Tại cẩn thận kiểm tra xem cửa sổ đã được đóng hay chưa, sau khi xác nhận là đúng, bé mới khóa cửa lại và rời đi.
Hạnh phúc chạy đến trường Sơ trung để tìm anh trai của mình.
Ở trường Tiểu Học lăn lộn lâu như vậy rồi, thời điểm đi bộ đến Sơ trung, vừa lúc là thời gian tan học của bọn họ.
Cũng giống như buổi sáng, buổi chiều Ninh Hiên cũng nhiều hơn em gái một tiết, cho nên tan học sẽ chậm hơn một chút.
“Đi đi đi, đi sang chỗ ba mẹ đi!”
Hai anh em thuận lợi gặp nhau, người này so với người kia còn hăng hái hơn đi thẳng đến bãi đậu xe, cố gắng đến trường học nơi bố mẹ họ ở càng nhanh càng tốt.
Kết quả đi được nửa đường, Tiểu Tại Tại đột nhiên nhớ ra.
“Thôi rồi, chúng ta quên về nhà lấy canh gà rồi!”
“Sao em không nói sớm?”
“Nhưng từ sớm em lại không nhớ ra!”
Lúc này nhưng đi tiếp không được, Ninh Hiên luống cuống tay chân quay xe, quay đầu về nhà đi lấy canh gà.
Sau một hồi luống cuống, chờ khi hai anh em đến B đại, sắc trời đã hơi đen rồi.
Hai người cũng không ăn cơm chiều, cứ để bụng nhỏ sôi ùng ụng như vậy, đi đến ký túc xá của ba mẹ đi.
Bọn họ đều đã đi qua kí túc xá của hai người này rồi, cho nên biết đường.
Ấn theo nguyên tắc hồi trước, hai anh em đi đến ký túc xá của ba ba trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận