Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 486


“Tại Tại.”
Cố Diệp Chu không ngờ rằng mình chỉ bị trưởng bối gọi đi trong chốc lát, mà bên người Tại Tại đã nhiều ra một cái tên khiến người ta chướng mắt.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, vội bước qua đi, đánh gãy cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người.
Nhìn thấy anh lại đây, Tại Tại vui vẻ nhấc tay chào anh: “Anh Cố, anh đã nói chuyện với ông lão ban nãy xong rồi sao?”
“Xong rồi.” Cố Diệp Chu nở một nụ cười bình đạm với Tại Tại, ngay sau đó lại chuyển hướng Quý Tử Nhiên, khách khí chào hỏi: “Quý tổng.”
“Bác sĩ Cố .”
Phản ứng của Quý Tử Nhiên cũng lạnh lùng đến không ngờ, dường như anh cũng không thích Cố Diệp Chu.
Đơn giản Cố Diệp Chu cũng giống vậy, cho nên hai người đàn ông vốn không ưa nhau chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, rất nhanh đã rời đi, dường như chỉ cần nhìn nhau thêm một cái thôi sẽ khiến cả người cảm thấy khó chịu.
Tại Tại thân ở trong đó, cô cũng không phải người trì độn, cũng nhận ra được chút gì đó.
Nhưng cô lại không biết nguyên dẫn đến hai người này bất hòa, nên chỉ có thể nghĩ một cách đơn thuần là hai người này trời sinh đã không thích nhau mà thôi.
Mối quan hệ giữa người với người sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Rõ ràng hai người đều rất tốt, nhưng cứ gặp nhau cái là lại bất hòa, chỗ nào cũng sẽ như vậy, dưới loại tình huống này người ta cũng không thể vô lý đi cường ngạnh bắt hai người phải hòa hợp với nhau được, nên chỉ có thể ngăn cách hai người ra.
Tại Tại tự giác bản thân phải biết cách chiếu cố hai người bạn tốt này, nên đã chủ động đứng ở giữa hai người này, lợi dụng bản thân làm một lớp ngăn cách, đồng thời làm cho không khí ở chung không tiếp tục xấu hổ như vậy nữa.
Cũng không biết vì cái gì, cô vừa đứng lại đây, hai người này vốn không muốn và cũng không định nói chuyện cùng với nhau, lại càng có vẻ trầm mặc hơn.
Trầm mặc lan tràn ra ba người xung quanh, cái này làm cho Tại Tại một người với cái miệng nhỏ luôn ríu rít không ngừng lại có chút khó chịu.
Thậm trí cô còn bắt đầu tự hỏi, bản thân có nên vứt bỏ hai người này đi tìm niềm vui khác, quay đầu đến chỗ anh cả nhà mình không nhỉ.
Còn chưa kịp quyết định gì thì, trong đám người liền truyền đến một tiếng xôn xao.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy đã chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy đám người dần tụ lại.
Không chút nghĩ ngợi, bọn họ lập tức cất bước đi tới, chạy đến bên kia xem xét tình huống.
Người quá nhiều, Tại Tại có chút lùn, nên không thể thấy được tình huống bên trong.
Cô dứt khoát mỗi tay chống một bên, đưa tay lên vai của Cố Diệp Chu cùng Quý Tử Nhiên, nhón chân lên, ngẩng cao đầu nhìn vào bên trong, lúc này rốt cuộc cũng đã thấy được chuyện bên trong.
Thì ra một vị tiểu thư phát hiện ra vòng cổ kim cương của bản thân không thấy đâu, đang lôi một người phục vụ đi ngang qua đó, nói là người đó chính là người trộm vòng cổ của cô ta.
Trời giáng nồi to, người phục vụ sao có thể nguyện ý nhận? Cô cũng không muốn bị chụp nồi, lập tức liền lớn tiếng phản bác đối phương đã bôi nhọ mình, sau đó hai bên cãi nhau, sự tình liền thành như vậy.
“Tôi không ăn trộm! Nếu cô không tin có thể soát người!”
Người phục vụ bị tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, muốn khóc nhưng lại không khóc, bộ dáng tẫn hiện ủy khuất, làm mọi người xung quanh bị d.a.o động.
Có lẽ người ta thật sự không trộm thì sao.
Rốt cuộc chuyện này từ đầu tới đuôi, đều là lời nói một bên của vị tiểu thư kia, ở đây mọi người thậm chí còn không nhìn thấy bộ dáng của chiếc vòng cổ kim cương của cô gái đó, sao có thể xác minh là người ta trộm đồ hay có thể là người khác?
Đương nhiên, số người suy nghĩ như vậy lại rất ít.
Rốt cuộc người có thể tham dự bữa tiệc này, tất cả đều vô cùng giàu có, không ai sẽ làm cái chuyện mất mặt mà chỉ vì một thứ không ra gì.
Mà nhìn quần áo trang sức trên người cùng với khí chất kia của vị tiểu thư, cũng là người có xuất thân tốt đẹp, nên không thể nói dối được.
Vì vậy, nếu cô ấy làm mất sợi dây chuyền, cô ấy chắc chắn đã làm mất nó, nhưng nó có bị người phục vụ lấy trộm hay không thì vẫn còn phải bàn.
Hai người ở đằng kia vẫn đang tranh cãi với nhau.
Mà Tại Tại ở một nơi khác đang chớp chớp mắt, một ánh sáng màu vàng đang lướt qua trong mắt cô, ngay sau đó cô đưa tầm mắt đến trên người phục vụ.
“Không trộm.” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Ngược lại dừng ở trên người vị tiểu thư kia: “Xác thật là bị mất.”
Hiện tại có thể xác định, người phục vụ không hề trộm vòng cổ, cô là vô tội, mà vị tiểu thư kia thì đúng là bị mất một cái vòng cổ sang quý.
Vậy vấn đề đặt ra ở đây là, vòng cổ của cô gái đó đang ở đâu?
Tại Tại không tự giác mà đưa ánh mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh đây, xem hết qua một lượt, tất cả đều không có gì khác thường.
Nói cách khác, ở đây mọi người, không có ai trộm vòng cổ, như vậy cũng chỉ dư lại một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận