Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 674


Sau khi tan tầm vào buổi tối, Ninh Hàn lái xe, quay xe đi đến công ty của vợ để đón cô.
Lúc anh đến thì Bạch Hinh vẫn chưa ra, sợ đối phương đang vội, Ninh Hàn cũng không gọi điện thoại thúc giục, dứt khoát đỗ xe ở dưới lầu công ty của vợ chờ đợi.
Không chờ được bao lâu, anh đã nhìn thấy vợ mặc một bộ đồ tây trang xinh đẹp mạnh mẽ độc lập, đi giày cao gót, bước nhanh ra ngoài, vội bấm còi hai lần để nhắc nhở bên kia rằng anh đang ở đây.
Nghe thấy âm thanh của còi, Bạch Hinh theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy xe của chồng.
Cô dừng bước lại khi đi về phía xe của mình, sau đó quay lại và đi về phía xe của chồng mình.
"Sao hôm nay anh rảnh đến đón em?"
Bạch Hinh mở cửa xe, cúi đầu ngồi xuống ghế phụ, thắt dây an toàn.
“Tiện đường.” Ninh Hàn một bên khởi động xe, một bên nói chuyện dường như rất bình tĩnh.
Thật ra thì nếu để ý kĩ ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi trên người Bạch Hinh.
Bạch Hinh: “……”
Nhà ai tiện đường lại có thể lái xe đi hơn nửa thành phố? Người đàn ông này, nói dành riêng thời gian đến đón thì nói đến đón, còn làm mấy chuyện linh tinh như vậy nữa, thật là……
Quá đáng yêu.
Bạch Hinh không tự giác được mà nhếch môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ để che giấu đi nụ cười này, làm bộ ngắm phong cảnh, không muốn người đàn ông làm màu khi phát hiện cô đang vui vẻ.
Nhưng cô lại không biết, Ninh Hàn vẫn luôn lặng lẽ chú ý tới cô, sớm đã thu hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ vào mắt.
Một nụ cười thoáng qua đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, Ninh Hàn thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Bạch Hinh , chuyên tâm lái xe.
Hai vợ chồng đi về nhà cũ.
Hôm nay không chỉ có các em trai đều ở nhà, ngay cả ba ba cũng ở nhà, Ninh Hàn phỏng đoán có lẽ ba ba cũng đã gặp mặt em gái, cũng không biết tình huống như thế nào rồi.
Nhìn ra sự lo lắng trên gương mặt kia của chồng, Bạch Hinh hơi tự hỏi một chút, đã biết anh đang lo lắng việc gì.
“Anh đang sợ ba ba không tiếp nhận sự tồn tại của Tại Tại sao?”
“Ừm.” Ninh Hàn lên tiếng, không hề che giấu suy nghĩ trong lòng với vợ.
“Không có việc gì, ba là một người thông tình đạt lý, mặc dù ông ấy không tin chúng ta nói, cũng sẽ không đối xử không tốt với một đứa bé.” Bạch Hinh dịu dàng trấn an anh.
Cùng lắm thì bọn họ trực tiếp đưa cô em chồng này về coi thành con gái để nuôi, ở bên ngoài thì tuyên bố là đứa thứ hai của hai vợ chồng là được rồi.
Nếu thật sự có một cô con gái đáng yêu xinh đẹp lại còn hiểu chuyện như vậy, Bạch Hinh cũng rất vui vẻ.
Trong lòng tính toán rất vang dội.
Đáng tiếc, khi hai vợ chồng về đến nhà cũ thì suy nghĩ này đã bị đánh tan biến.
Giờ này khắc này, Ninh Hàn và Bạch Hinh, hai vợ chồng cùng một tư thế, đứng ở cửa sững sờ, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trong phòng khách của Ninh gia, được trải một một tấm thảm len mềm mại và trắng muốt ở giữa, trên tấm thảm là một người đàn ông cao lớn đang nằm nghiêng trên đó, lúc này đang tựa đầu một tay chăm chú xem tin tức.
Ừ thì hình ảnh này không có việc gì.
Nhưng nếu đã xem nhẹ em bé đang đung đưa hai chân nhỏ ngồi ở bên cạnh đầu lớn của người đàn ông đang nằm kia, còn có cả chiếc kẹp tóc màu hồng phấn cuả hình dáng đáng yêu ở trong tay bé gái, cùng với một tá những chiếc kẹp tóc đáng yêu có hình thú cưng đang được kẹp ở trên đầu người đàn ông, có lẽ hình ảnh này thật sự rất ấm áp hòa thuận.
Nhưng vợ chồng Ninh Hàn lúc này rất muốn cất tiếng cười to một cách sảng khoái, nhưng ngại mặt mũi của trưởng bối, chỉ có thể cố nén, nhẫn nhịn quá mức khiến cho biểu tình trên mặt hai người bị vặn vẹo.
Ở cửa có hai người lớn đứng sờ sờ như vậy, Ninh Viễn Hàng lại không phải bị mù, tất nhiên là có thể thấy.
Ông liếc mắt nhàn nhạt nhìn hai người đang đứng nhịn cười đến vất vả ở ngoài cửa một cái, nhưng không để bụng, chỉ nói: “Đã trở lại rồi à, có lẽ một tý nữa sẽ ăn được ăn cơm.”
“Khụ…… Tốt, ba.”
Ninh Hàn tiến lên một bước, chặn bóng dáng của vợ sau lưng, lại ho khan, cố nén nụ cười trên môi, sau đó giả bộ nghiêm túc trả lời.
Dứt lời, anh mạnh mẽ nói sang chuyện khác, đưa ánh mắt về phiá cô em gái đang chuyên chú chọn lựa vào kẹp tóc lên mái tóc của ba ba, nhẹ giọng nói: “Tại Tại, anh trai và chị dâu đã trở lại, em có nên chào mọi người không?”
“Dạ?” Nghe thấy có người đang gọi bé, Tiểu Tại Tại ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh trai và chị dâu, lập tức vui vẻ chống tay xuống đất, vểnh m.ô.n.g nhỏ lên rồi bò dậy, vui vẻ dang hai tay ra chạy về phía anh cả như điên.
“Anh trai ~” Giọng sữa đáng yêu nhộn nhạo.
“Đây.”
Ninh Hàn mỉm cười ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay với tiểu gia hỏa đang chạy về phía mình, làm ra tư sẵn sàng ôm lấy bé thật chặt.
Kết quả không dự đoán được, ngay khi anh ngồi xổm xuống, lộ ra Bạch Hinh ở phía sau, mà Tiểu Tại Tại vừa thấy đến Bạch Hinh, chân ngắn nhỏ lập tức quay đầu, bỏ qua anh trai sang một bên, trực tiếp nhào vào trong n.g.ự.c thơm tho mềm mại của Bạch Hinh.
“Chị ~”
Độ ngọt âm sữa nhỏ vượt tiêu chuẩn.
“Ừm, bé ngoan quá.”
Bạch Hinh rất là hưởng thụ sự đãi ngộ này của Tiểu Tại Tại, sau đó ôm lấy bé rồi bế lên, hôn nhẹ vào cái má bánh bao đáng yêu lại mềm mại, chọc cho Tiểu Tại Tại thẹn thùng mà che lại khuôn mặt nhỏ, cười hai tiếng hì hì, sau đó chu cái miệng nhỏ hồng hào dễ thương, hôn lại chị dâu.
“Hì hì……”
Ninh Hàn: “……”
Để tôi nói cho các bạn biết, biểu tình hiện tại của tôi.
Nhìn thấy anh trai cả ăn mệt, Ninh Viễn Hàng phát giác buồn cười, ông chống một tay ngồi dậy, từ thảm ngồi lên, một bên lấy hết những chiếc kẹp tóc đáng yêu có màu hồng ở trên đầu xuống, một bên nói với con trai lớn: “Đi gọi các em trai của con ở trên lầu xuống đây ăn cơm.”
“Dạ.” Ninh Hàn gật đầu, đang định xoay người đi gọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận