Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 278


Ngày họp phụ huynh.
Trường Sơ trung Cơ sở 2 và các trường phụ thuộc đều được bật hết đèn lên, chiếu sáng toàn trường sáng như ban ngày.
Phụ huynh tập trung đến từng lớp để tổ chức họp phụ huynh cho con nhưng có một số bạn nhỏ không đi theo, còn lại hầu hết thì đều tập trung ở đây chơi với nhau.
Tiểu Tại Tại đi theo ba ba tới.
May mắn chính là, bạn cùng bàn của bé và những bạn khác trong lớp cũng thường chơi với bé cũng tới, một số người còn mang theo dây chun.
Mấy đứa trẻ bắt đầu chơi nhảy dây.
Nay đã khác xưa, Tiểu Tại Tại không còn là đứa trẻ bốn tuổi cần sự nhường của người khác mà đã có thể tự mình nhảy lên dây chun cao ngang hông.
Đối lập với một số bạn bị ba mẹ đè nặng thành tích học tập quá mức, ít được vui chơi thì bé bởi vì từ nhỏ đã có thành tích cao nên ba ba cũng không lo lắng lắm.
Cho nên khi chơi, bé còn hứng thú làm một cô giáo nhỏ, chỉ điểm cho các bạn cùng tuổi cùng chơi nhảy dây.
Một nhỏ bé gái chơi vui vẻ.
Đột nhiên từ nơi xa có một giáo viên đang đi lại đây, gọi Tiểu Tại Tại lại: “Ninh Tại Tại, cô Mã nhờ cô bảo em tới văn phòng cô ấy một chuyến.”
“A? Dạ, thưa cô.”
Đang chơi vui thì tự dưng bị ngắt đoạn, Tiểu Tại Tại sửng sốt, ngay sau đó mới gật đầu theo tiếng.
Thấy đã thông báo xong, giáo viên kia liền vác bao lên vai, đi hướng ra ngoài cổng trường.
Cô ấy chỉ tiện đường được cô Mã nhờ chuyển lời.
“Tiểu Quyên, cô Mã kêu tớ qua, các cậu cứ tiếp tục chơi, tớ đi đây.” Tiểu Tại Tại thông báo một tiếng với người bạn gần nhất, sau đó chạy chậm chạy đến văn phòng giáo viên tìm Mã lão sư.
“Cốc cốc cốc……”
Lễ phép gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền đến thanh âm của cô Mã.
Tiểu Tại Tại đẩy cửa đi vào thăm dò: “Thưa cô, cô gọi em ạ?”
Sau khi nhìn thấy rõ hoàn cảnh trong văn phòng, bé mới phát hiện thì ra ba ba bé cũng ở chỗ này.
Cuộc họp phụ huynh không biết khi nào đã kết thúc.
Có lẽ lúc này nếu bé quay lại sân thể dục, sẽ phát hiện bên trong cũng chả còn ai ở đó cả, tất cả hầu hết đều đi theo người lớn về nhà rồi.
“Nào, vào đi.”
Cô Mã vẫy tay với Tiểu Tại Tại bằng một thái độ ôn hòa.
Tiểu Tại Tại mở cửa lớn hơn một chút, sau đó bước vào, lấy tay kéo vạt áo của ba ba , sau đó ngước lên nhìn với ánh mắt muốn hỏi: Ba ba, cô giáo kêu chúng ta tới đây là có chuyện gì vậy ạ?
Ninh Viễn Hàng cho con gái một ánh mắt tạm thời hãy bình tĩnh.
Thu hết hành động nhỏ của hai cha con nhà này vào đáy mắt, cô Mã làm bộ không nhìn thấy, chỉ lấy ra một hồng bài thi, đặt lên mặt bàn làm việc, đẩy đến trước mặt Ninh Viễn Hàng: “Ba ba của Tại Tại, tôi hy vọng ngài nhìn kỹ số bài thi này.”
Ninh Viễn Hàng nghi hoặc mà tiếp nhận bài thi, lật xem cẩn thận từng trang một.
Đây là một chồng bài thi đã được chấm điểm, nét chữ trên đó rõ ràng là của con gái anh.
Bài thi tổng cộng có ba bài, cũng chính là ba môn chủ chốt của học sinh tiểu học bây giờ là Toán , Chính trị, Ngữ văn.
Điểm tối đa là một trăm.
Ngữ văn bé đạt được 99, trong đó có hai điểm bị trừ là điều tất nhiên, nhưng do chữ đẹp nên bài thi được cộng thêm một điểm.
Toán học được 105 điểm.
Nhiều hơn năm điểm là điểm của câu hỏi bổ sung, Tiểu Tại Tại cũng làm ra được và được điểm tuyệt đối phần này.
Chính trị được 98.
Bé không viết một trong những từ khóa ghi điểm trong câu hỏi lớn nên giáo viên không cho điểm.
Dù vậy, tổng điểm của ba bài thi được 302 điểm, so với điểm tuyệt đối thì nhiều hơn hai điểm.
Nhưng đây không phải là mấu chốt!
Ánh mắt của Ninh Viễn Hàng lại tập trung ở tiêu đề của bài thi: “Đây là bài thi năm 4.”
“Đúng vậy, đây là bài thi năm 4.”
Cô Mã gật đầu, nhìn Tiểu Tại Tại với ánh mắt nóng rực vô cùng.
“Ba của Tại Tại khả năng không phát hiện, thật ra Ninh Tại Tại là một thiên tài, bé không nên lãng phí thời gian học ở lớp hai được, mà nên để bé nhảy lớp học kiến thức cao hơn.”
Kế tiếp cô Mã lại nói một đống lý luận lớn, lời trong lời ngoài đều đang khích lệ thiên phú học tập của Tiểu Tại Tại cao, không nên bị mai một, mà nên được toàn lực bồi dưỡng, để cho tương lai của bé có thể cao hơn.
Được cô Mã rót cho vài bát máu gà, Ninh Viễn Hàng lại bất vi sở động(*).
(*): không động tâm đó.
Anh chỉ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, ôn nhu hỏi: “Tại Tại thấy thế nào? Con có muốn nhảy lớp không?”
Nghiễm nhiên là bộ dáng do con gái làm chủ.
Thấy vậy, cô Mã há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú vào Tiểu Tại Tại.
Bị hai người lớn cùng nhau nhìn chăm chú, Tiểu Tại Tại lại không hề có một chút áp lực nào, bé chỉ nghiêng đầu nghiêm túc tự hỏi một chút, nói: “Con phải suy nghĩ một chút.”
Thời gian gấp như vậy, bé không có biện pháp nghĩ kỹ bản thân nên làm cái gì.
“Vậy cô giáo có thể cho gia đình chúng tôi thời gian suy nghĩ được không?” Ninh Viễn Hàng quay đầu lễ phép dò hỏi cô Mã.
“Có thể, em có thể chậm rãi suy xét, sau đó có quyết định nhảy lớp, cũng nên chờ khi nào kết thúc học kì này chuyển sang học kì sau mới có thể xin nhảy, nửa học kì còn lại vẫn phải tiếp tục hoàn thành.”
Cô Mã gật đầu, cũng không gấp muốn được một đáp án chính xác ngay bây giờ.
Dù sao những việc cô làm này, tất cả đều là trách nhiệm của một người giáo viên với một học sinh thiên tài mà thôi.
Nếu học sinh tự hỏi xong quyết định không muốn nhảy lớp, cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
“Vậy được rồi.” Ninh Viễn Hàng gật đầu, thấy đã không có việc gì, liền thuận thế cáo từ cô Mã , sau đó đưa con gái về nhà.
Đi ở trên đường, Tiểu Tại Tại liền không nhịn được có bộ dáng khoe khoang, cao hứng phấn chấn hỏi ba ba.
“Ba ba, có phải con rất lợi hại hay không”
Bé không hỏi về chuyện nhảy lớp ban nãy, nhưng khi tổ chức họp phụ huynh, vì bé được điểm xuất sắc nên ba ba bé hẳn có thể nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ cô giáo.
“Đương nhiên, con gái của ba ba giỏi nhất! Lại thu được vị trí thứ nhất toàn khóa, ngay cả cô giáo con còn khen con nữa mà.”
Ninh Viễn Hàng không chút bủn xỉn nào mà khích lệ con gái, còn bế bé nhấc lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận