Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 446


Đương nhiên cũng chỉ là giống như.
Sinh nhật cô phải qua một đoạn thời gian nữa mới tới, trước mắt vẫn xem như là vị thành niên.
Có thể là do vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn chán vẽ tranh nhỉ.
Tại Tại gần đây mặc kệ làm gì tinh thần đều có chút mệt mỏi, khó nhấc tinh thần dậy được.
Các bạn nhỏ ở lớp học bổ túc nơi này đều biết Tại Tại.
Bọn họ rất thích cô giáo nhỏ xinh đẹp này, tính tình lại rất tốt, còn có thể chơi cùng với bọn họ.
Lúc này nhìn thấy cô, chào hỏi một cách sôi nổi ngoan ngoãn.
“Em chào cô Ninh ạ.”
“Cô Ninh.”
……
“Chào các em nha.” Tại Tại cường đánh lên tinh thần, cười đáp lại một đám đám nhóc tì vấn an.
Trong đó một bé gái thắt hai bím tóc, nhìn trông khá nhuyễn manh đáng yêu chạy đến trước mặt Tại Tại, ngưỡng đầu nhỏ hỏi cô: “Cô Ninh, có phải cô cảm thấy thân thể cô không thoải mái không ạ?”
Gương mặt của cô trông rất trắng.
Tuy rằng bản thân cô Ninh đã rất trắng rồi, nhưng cô gái nhỏ sớm có thể biết được cô ấy không có m.á.u và tái nhợt, rõ ràng là có gì đó không ổn.
“Cô không có việc gì, có thể là do tới đây gấp quá, còn chưa ăn cơm trưa, cho nên có chút đói thôi.”
Tại Tại ôn hòa trấn an sự lo lắng của cô gái nhỏ.
Giờ khắc này, cô cảm giác mình thật giống một chị gái lớn trông khá trưởng thành.
Đương nhiên, hết thảy chỉ là ảo giác.
Khi bắt đầu bổ túc cho các bạn nhỏ, Tại Tại lại khôi phục bộ dáng hoạt bát trước kia, ở trong giờ học thường xuyên có mấy cái hành động kì quái, khiến cho nhóm các bạn nhỏ cười vui vẻ, đồng thời cũng gợi lên sự tích cực đối với việc học của các bạn ấy.
Cô luôn đối xử rất tốt với các bạn nhỏ.
Cho nên sau khi kết thúc một tiết học bổ túc buổi chiều, các bạn nhỏ không chỉ cảm thấy bản thân học được rất nhiều tri thức, mà còn yêu việc học hơn, cảm giác giống như chỉ đang chơi một trò chơi với cô gái vậy.
“Đã đến giờ, tan học thôi.”
Nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, kết thúc một ngày làm việc, Tại Tại thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó vỗ vỗ tay, giương giọng tuyên bố tan học.
Lớp trưởng của lớp học bổ túc lên tiếng: “Đứng dậy.”
Mọi người đều rất tự giác đứng lên, kéo dài thanh âm chào Tại Tại: “Cảm ơn cô giáo, tạm biệt và hẹn gặp lại.”
“tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn học.”
Tại Tại xua tay tạm biệt với các học sinh, vốn định cầm tập tài liệu lên rời đi, không nghĩ tới trên tay hơi nghiêng tý, tập tài liệu đã rơi đầy xuống đất.
Cô vội vàng ngồi xổm xuống đi nhặt, nhưng trước mắt lại đột nhiên biến thành màu đen.
Cô thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đột ngột ngã xuống như một con rô bốt bị ngắt điện.
Trước khi ý thức lên vào bóng tối, Tại Tại còn phảng phất nghe được mấy âm thanh kinh hoàng thất thố của các bạn nhỏ đang vây quanh mình.
*
Bíp bíp…… bíp bíp……
Hình như đây chính là thanh âm của đồ điện đang vang lên bên tai, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tại Tại không có việc gì, chỉ là bị thiếu máu tý thôi, đại não nhất thời không được cung cấp đủ máu, lúc này mới dẫn tới đột nhiên ngất.”
Nghe thấy thanh âm này, Tại Tại dần dần thanh tỉnh từ trong bóng đêm .
Não bộ của cô vẫn còn hơi choáng váng, ý thức của cô vẫn ở thời điểm nhặt sách lên, đang suy nghĩ bản thân mình đang ở chỗ nào vậy, trong tiềm thức lần mò trên giường bệnh.
Người ở mép giường thấy được động tác của cô, vội vây quanh lại đây, lo lắng gọi cô: “Tại Tại, Tại Tại……”
Lông mi nhắm chặt khẽ run, hai mắt mê mang dần dần mở ra.
Đập vào mắt chính là một gương mặt anh tuấn, thanh tú, Tại Tại lại tự nhiên cười một cách ngốc nghếch với người ta, cộc lốc nói: “Đại mỹ nhân, chào buổi sáng.”
Cố · đại mỹ nhân · Diệp Chu: “……”
Anh đứng dậy, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Ninh Hàng: “Nếu không chuyển con bé sang khoa não bộ khám một chút đi?”
Anh đang lo lắng não bộ của cô gái này không được cung cấp đủ máu, giờ thì bị hỏng rồi.
Ninh Hàng đạm thanh phụ họa: “Cậu là bác sĩ, nghe cậu.”
Tại Tại: “???”
Hai người các anh đang khi dễ tôi là người thực vật sao?
Bị cuộc đối thoại của Cố Diệp Chu và anh hai nhà mình làm cho thanh tỉnh, Tại Tại vội vàng bò dậy, hoảng hốt nói: “Em tốt em tốt lắm, thật sự luôn, vừa rồi là do không tỉnh ngủ, đầu óc có chút khùng điên thôi!”
Một bên biện hộ một bên cô hậu tri hậu giác mà cảm thấy thẹn.
Tuy rằng dưới đáy lòng cô vẫn luôn cam chịu Cố Diệp Chu là người đàn ông mà cô cảm thấy đẹp nhất, nhưng đáy lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói ra lại là một chuyện khác.
Dù sao nếu hiện tại trên mặt đất có miệng đậu phụ to đùng, Tại Tại rất có thể sẽ chui đầu vào đó, bỏ hết mọi chuyện ra bên ngoài.
Chỉ cần cô té xỉu, hết thảy xấu hổ hay việc cảm thấy thẹn đều sẽ không đuổi kịp cô.
Ninh Hàng liếc nhìn em gái đang lẳng lặng đổ về phía mình, tựa hồ muốn trốn ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng: "Nói cho anh biết, sao em lại không chịu ăn uống cho đàng hoàng?"
“A? Ăn cái gì đang hoàng cơ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận