Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 513


“Các cháu làm vậy có khác gì việc áp giải phạm nhân đâu?”
Ông cụ Cố vừa thấy, bản thân mình bị hai người trẻ tuổi kẹp ở bên trong, hai cánh tay còn được đỡ lấy một cách gắt gao, tư thế này, rõ ràng là đang sợ ông sẽ chạy mất vậy
“Đâu có đâu ạ, chúng cháu chỉ đang đỡ ông mà thôi, sàn nhà ở bệnh viện trơn, nếu để ông đi một mình sợ rằng sẽ dễ dàng bị ngã.” Tại Tại học chiêu trò vừa rồi của ông cụ Cố, giả ngu.
Ông cụ Cố: “……”
Ông cũng sống nhiều năm rồi, sao nhìn ra mấy chiêu trò xảo quyệt này của cô gái nhỏ?
Chỉ là đáy lòng thầm thì là đứa nhỏ này tới là để hỗ trợ, cho nên ông cụ Cố cũng không dám nói đến cô, chỉ có thể trút giận lên người cháu trai.
Ánh mắt ông tràn đầy sự oán giận lườm cháu trai, trên mặt viết rõ rành rành hai chữ không vui, còn ấu trĩ mà “Hừ!” Một tiếng.
Siêu lớn luôn.
Vẻ mặt Cố Diệp Chu bình tĩnh rồi làm bộ không nghe thấy, cũng nhìn không thấy cái gì hết.
Ứng phó với kiểu tình huống này, anh đã sớm hình thành thói quen.
Mặc kệ ông cụ Cố có kháng cự như thế nào, cuối cùng vẫn bị Tại Tại và Cố Diệp Chu cùng nhau đưa tới trước mặt bác sĩ.
Bệnh viện này chính là nơi mà Cố Diệp Chu hiện tại đi làm, mà bác sĩ đã giúp anh ấy viết danh sách kiểm tra tình cờ có mối quan hệ tốt với Cố Diệp Chu.
Thấy anh và một cô gái trẻ tuổi cùng nhau đưa ông cụ Cố tới, không khỏi nhướng mày, đưa cho Cố Diệp Chu một ánh mắt trêu trọc.
Dường như đang nói: “Đây là bạn gái của chú à? Có thể nha người anh em.”
Cố Diệp Chu thản nhiên bình tĩnh mà nhìn lại, dường như không biết đối phương đang ám chỉ cái gì.
Thấy thế, bác sĩ cũng biết không trêu được nữa, liền từ bỏ, ngược lại chuyên tâm kiểm tra đơn thuốc và một số giấy tờ cho ông cụ Cố.
Mấy tờ đơn được bác sĩ kiểm tra nhanh chóng và kĩ càng, sau khi kiểm tra xong, tất cả đều toàn bộ mà đưa tới trước mặt Cố Diệp Chu: “Được rồi, mấy tờ này chú đem tới chỗ thanh toán , sau đó liền có thể mang lão nhân gia trực tiếp đi làm kiểm tra.”
“Cảm ơn.”
Cố Diệp Chu tiếp nhận mấy tờ đơn, gật đầu cảm ơn với bác sĩ, sau đó đưa ông nội đến phòng thanh toán.
Đi được nửa đường, anh lại ngại ông nội nhà mình chạy mất nên nói với Tại Tại : “Chờ lát nữa anh đi nộp phí, phiền em chăm sóc ông nội hộ anh.”
Đây là hình thức ngụy trang ý nói Tại Tại hãy trông trừng không để cho ông cụ Cố chạy thoát.
Tại Tại hiểu ý gật đầu, bảo đảm nói: “Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc ông nội anh thật tốt.”
“……” Ông cụ Cố vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén.
Biết bản thân không thể giống như trước được nữa, thừa dịp cháu trai đi nộp phí mà chạy thoát, biểu tình của ông cụ Cố có chút buồn bực, còn lộ ra trăm triệu điểm ủy khuất.
Tại Tại nhìn thấy, không khỏi muốn cười, nhưng vì bận tâm đến tâm tình của ông cụ, cho nên phải kiềm nén lại.
Mặc dù tới sớm, nhưng bệnh viện trước nay đều không ít người.
Lúc này có rất nhiều người đang xếp hàng ở văn phòng thanh toán, Cố Diệp Chu xếp ở chỗ cuối cùng, nhìn tình huống này, biết là sẽ không thể nhanh chóng được, Tại Tại liền quay đầu quan tâm mà dò hỏi ông cụ Cố.
“Bên kia có ghế, ông có muốn có qua đó ngồi nghỉ ngơi không ạ?”
Cô đưa tay chỉ đến hàng ghế cách đó không xa.
Ông cụ Cố nghĩ, lên tiếng: “Được rồi”
Dưới sự nâng đỡ của Tại Tại ông chậm rãi bước đi, ngồi trên một trong những chiếc ghế đẩu. Một lúc sau, ông cụ lại đột nhiên nói,“Tại Tại.”
“Dạ?” Tại Tại theo tiếng.
“Ông có chút khát, cháu có thể đi mua cho ông bình nước được hay không, ở cửa bệnh viện có một quầy hàng nhỏ có bán nước.” Ông cụ Cố muốn tách rời Tại Tại ra, để cho bản thân có một cơ hội chạy trốn.
Tại Tại nheo mắt lại, trong mắt có có một ánh sáng vàng chợt lướt qua, nhìn thấu tâm tư nhỏ của ông cụ Cố dễ như trở bàn tay.
Trong lòng cô thầm nói một tiếng quả nhiên, trên mặt thì bày ra một vẻ lo âu, chính trực nói: “Xin lỗi ông Cố, anh Cố nhờ cháu chăm sóc cho ông thật tốt, cháu cũng không dám tùy tiện rời đi, nếu không thì ông nhịn một chút nhé, chờ khi anh Cố trở lại, sẽ để cho anh ấy chăm sóc ông, sau đó cháu đi mua nước cho ông nhé?”
“Thôi thôi.”
Ông cụ Cố vốn dĩ cũng không phải thật sự rất khát nhìn thấy Tại Tại không dễ lừa gạt, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ kế hoạch chạy trốn, thành thật ngồi đây chờ cháu trai đưa đi khám.
Thật ra ông cũng không muốn làm khó tụi nhỏ, nhưng người tuổi lớn, thì càng ngày càng sợ hãi đến bệnh viện.
Bọn họ sợ lần này đi vào, lần sau khó mà có thể rời đi được.
Thật ra không phải nói sợ chết, chỉ là không muốn liên lụy con cháu mà thôi, mà ông cụ Cố thì khác với người bình thường, còn nhiều hơn một băn khoăn.
Ông cụ sợ bản thân đi quá sớm, mà bản nghiên cứu này còn chưa kịp xong, khiến một số dự án quan trọng bị đình trệ, nên có chút lo lắng về việc này.
Tại Tại có thể nhìn thấu những lo âu trong lòng ông cụ Cố, nhưng lại không có biện pháp để an ủi ông.
Rốt cuộc kinh nghiệm của cô là có hạn, lại không phải là người trong cuộc, thật sự khó mà có thể hiểu được tâm tình giờ phút này của ông.
Mặc kệ cô có hiểu hay không, hôm nay ông cụ Cố vẫn phải kiểm tra xong, bởi vì đây cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của ông.
Cố Diệp Chu đứng trong đội ngũ xếp hàng, theo bản năng mà khẩn trương quay đầu lại nhìn.
Mà khi nhìn thấy ông nội nhà mình còn đang an phận mà ngồi cùng với Tại Tại ở hàng ghế chờ, trong lòng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cầm tập giấy tờ bước đến.
“Đi thôi, có thể đi làm kiểm tra rồi, chúng ta đi lên lầu hai lấy máu trước, rồi mới lại đi……”
Thân là bác sĩ của bệnh viện này, Cố Diệp Chu đương nhiên biết trình tự của cuộc kiểm tra, nên có thể khiến cho thời gian kiểm tra được rút ngắn nhất.
Anh cũng biết sự kháng cự của ông nội nhà mình đối với bệnh viện là rất lớn, cho nên lần này phải kiểm tra nhanh hơn một chút, nếu làm như vậy ông nội sớm được giải thoát, bọn họ cũng có thể thiếu đi chút lo lắng.
Các lĩnh vực thanh tra của bệnh viện không tập trung mà phân tán.
Việc kiểm tra của mỗi khoa là khác nhau, ông cụ Cố lại phải kiểm tra thật kĩ, cho nên không tránh được việc chạy lên chạy lên chạy xuống suốt cả buổi sáng.
Cứ chạy loanh quanh thế này, đừng nói là ông cụ Cố lớn tuổi rồi, ngay cả Tại Tại cũng mệt mỏi đến quá sức, cũng khó trách ông cụ lại ghét việc đi kiểm tra sức khỏe như vậy.
Quá mệt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận