Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 462


Bà quay đầu liếc mắt nhìn Tại Tại một cái, dường như có điều muốn nói lại thôi, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, cũng không nói gì nữa, liền đưa những người khác rời đi, đi đến bức tranh tiếp theo.
Mặc dù đã đi không ít người, nhưng trước bức tranh này của Tại Tại vẫn có rất nhiều người đang ở đây.
Tất cả mọi người dường như đã bị bức tranh này cuốn đi, chỉ lo thưởng thức bức tranh trước mặt này, một bước cũng không muốn rời đi.
Thấy thế, Cố Diệp Chu ngược lại khó có khi tò mò đi lên.
Muốn đi xem đến tột cùng Tại Tại vẽ ra bức tranh nào, thế mà làm người ta trầm mê như vậy.
Hai người đi qua, ỷ vào chiều cao, Cố Diệp Chu rõ ràng có thể vượt qua đầu người ở độ cao thấp, nhìn thấy bức tranh đang bị vây quanh.
“……”
Phản ứng đầu tiên của anh là trầm mặc.
Bóng tối đang ập đến và sự tuyệt vọng trên bức tranh gần như nhấn chìm và bao phủ toàn bộ tâm trí của anh.
Khi nhìn chăm chú vào nó, liền giống như đang đối diện với một con dã thú ở dưới vực sâu vậy, da đầu cơ hồ đều bị nổ tung, trong đầu đang không ngừng kêu gào nguy hiểm đó, chạy mau đi!
Nhưng hai chân Cố Diệp Chu, lại giống như bị hai cái đinh bị đóng chặt vào mặt tường, căn bản không thể hoạt động được.
Bởi vì thời gian dài trôi qua, anh lại có thể từ trong bức tranh được đan xen giữa màu đen và màu hồng kia, nhìn ra được một tia hi vọng.
Một tia hy vọng kia xuất hiện vừa đột ngột lại nhỏ bé.
Nó chỉ được thể hiện một một nét vẽ nhỏ nhoi, là nơi giao nhau giữa màu vàng và màu trắng.
Nhưng nó đang chiếm giữ vững chắc ở đó, chống lại sự xói mòn của những mảng bóng tối rộng lớn xung quanh, phát ra ánh sáng rực rỡ của chính nó một cách vững chắc, và có xu hướng dần dần mở rộng ra.
Những người đang thưởng thức bức tranh này đang đoán trong lòng rằng có thể một ngày nào đó, bóng tối và tuyệt vọng trong bức tranh sẽ bị ánh sáng và hy vọng xua tan, chỉ còn lại một bức tranh tuyệt đẹp.
Lần này thậm chí không cần Tại Tại phải đi hỏi.
Cố Diệp Chu liền trực tiếp cầm bút lên, lấy số seri ở bức tranh này viết vào dòng thứ hai trong tấm card của bản thân, lấy hành động chứng minh cho sự chấn động của anh khi nhìn thấy bức tranh này.
Đúng vậy, cũng chỉ có thể dùng hai chữ chấn động, mới có thể hình dung một cách hoàn mỹ cảm giác mà bức tranh của Tại Tại mang lại cho người xem.
Nếu như bức tranh 《 tụ tập xem náo nhiệt 》 kia được cô gửi vào đợt thi thứ hai này, thì cô cũng có thể thuận lợi tiến vào top 30, nhưng mà thứ tự lại không được cao mà thôi.
Đủ có thể thấy thực lực của cô cường đại đến nhường nào.
Tên của bức tranh này Tại Tại đã suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng dừng hình ảnh thành bốn chữ: 《 thế giới trong mắt tôi 》.
Cái tên này có vẻ không phù hợp với ý nghĩa tác phẩm của cô, nhưng những người thực sự hiểu ý nghĩa của bức tranh này thì rất rõ ràng.
“Tác giả của bức tranh này, khẳng định muốn qua bức tranh này biểu đạt: Mặc dù cuộc sống có khó khăn gian nan như thế nào, cũng sẽ luôn tìm thấy hi vọng.”
Một nhà sưu tập nghệ thuật lớn tuổi nhận xét, những người khác xung quanh anh cũng đồng ý tán đồng.
Tại Tại sau khi nghe thấy : “……”
Lúc trước khi cô vẽ bức tranh này, chỉ là do muốn phát tiết cảm xúc mà thôi, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Đáng tiếc những người đến xem tranh không biết rằng vẫn có một nguyên tác giả của bức tranh này ẩn trong đám đông, tán gẫu xong liền tự ý rời đi, hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Sau khi quẫn bách một lúc sau, sắc mặt liền khôi phục lại như thường, bắt đầu mang theo Cố Diệp Chu đi xem những bức tranh khác
Nếu chỉ là đơn thuần xem tranh, thì thật ra đối với Cố Diệp Chu kiểu người dốt đặc cán mai về nghệ thuật này, lại có chút điểm buồn tẻ nhạt nhẽo.
Nhưng nếu bên người nhiều có thêm một cô gái nhỏ luôn ríu rít giải thích, thì lúc này lại không nhàm chán như trong tưởng tượng, thậm chí còn rất thú vị.
Đang lúc hai người cùng nhau đi thưởng thức các bức tranh tựa như dạo phố, Tại Tại không biết đột nhiên nhìn đến cái gì, vội mang theo Cố Diệp Chu bước nhanh qua, chỉ vào bức tranh trên tường nói một cách đầy kiêu ngạo.
“Nhìn nè, đây chính là tác phẩm của Ỷ ca.”
“Đây chính là tác phẩm của em sao?”
Một trước một sau, hai giọng nam nữ mà cả hai đều cảm thấy vô cùng quen thuộc vang lên.
Vừa dứt lời, đồng thời bọn họ dừng một chút, ngay sau đó đều kinh ngạc khiếp sợ quay lại nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Tại sao thứ này lại ở đây?!"
Thanh âm quá lớn, đưa tới rất nhiều ánh mắt bất mãn từ xung quanh, Tại Tại lại là lần đầu không chú ý những tầm mắt làm người ta không được tự nhiên đó, ngược lại có vẻ mặt ‘ đã xảy ra chuyện gì ’ biểu tình, ánh mắt đưa tới đưa lui trên người Ninh Hiên cùng Lan Ỷ .
“Này…… Hai người……”
Trong lòng đột nhiên nảy ra một suy đoán nào đó.
Nhưng không đợi Tại Tại nói ra, đã bị Lan Ỷ kịp thời cắt đứt: “Hai người tụi tớ chỉ ngẫu nhiên gặp được nhau mà thôi, cậu đừng hiểu lầm.”
Đáy lòng Tại Tại cười lạnh.
Ngẫu nhiên gặp được? Hiểu lầm?
Cái tên chó chết này ngẫu nhiên để cô leo cây rồi lại ngẫu nhiên chạy tới nơi này gặp được bạn cùng phòng của cô?
Tuy cô ở phương diện tình cảm nam nữ có chút trì độn, nhưng lại không ngốc, giờ mà nhìn nhìn thấy chuyện này có vấn đề thì quả thực là đầu óc có vấn đề rồi!
“Thật sự đó Tại Tại, chúng ta không có gì, cậu tin tớ.”
Thấy Tại Tại viết hai chữ không tin đầy mặt, Lan Ỷ còn đang nghiêm túc giải thích cho cô hiểu, cô không muốn để bạn cùng phòng của cô nghĩ cô có ý với anh trai của cậu ấy, như vậy sẽ làm cuộc sống của các cô về sau có chút xấu hổ.
Nhưng cô lại không chú ý tới Ninh Hiên bên cạnh nghe thấy cô đang nỗ lực biện giải về quan hệ của hai người, cả người đều héo.
Ngay cả tóc trên đỉnh đầu cũng héo xuống luôn, cả người chìm trong bóng tối mờ mịt.
【 Cô ấy vậy mà muốn phủi sạch quan hệ với mình như vậy sao? Thương tâm. 】
Tại Tại sau khi mở đọc Tâm Thuật lên và thấy rõ tâm tư của anh ba: “!”
Anh trai cô héo, làm sao bây giờ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận