Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 549


Nhưng mà việc này trực tiếp dẫn tới việc từ đây lan ỷ không bao giờ đặt chân tới Ninh gia nữa.
Không vì nguyên nhân khác, chỉ là do thẹn thùng.
Thẹn thùng là do Ninh Hiên tự nhận , thật ra Tại Tại cảm thấy Ỷ ca hẳn là sợ xấu hổ, hoặc là cảm thấy đi cùng với anh ba của cô quá mất mặt?
Rốt cuộc khi cô tới Ninh gia, đều dùng thân phận bạn cùng phòng của cô tới, hiện tại lại trực tiếp là thân phận bạn gái của Ninh Hiên, thân phận này thay đổi hơi lớn, làm người nhất thời khó có thể thích ứng được cũng là chuyện bình thường.
Đều do anh ba cô, không có việc gì thì cứ cao điệu lên như vậy làm gì?!
Lúc ấy dưới đáy lòng Tại Tại không ít lần mắng anh ba cô.
Bốn người ăn cơm, không khí cũng không quạnh quẽ.
Ninh gia không có quy củ trên bàn cơm không được nói chuyện, ở trên bàn cơm rất thích nói chuyện phiếm.
Sau khi bà cụ Ninh phát giác được một ít manh mối, liền không nhịn được muốn nói chuyện cùng với Cố Diệp Chu.
Mặc dù hai nhà đều rất quen thuộc, nhưng lúc này thái độ nói chuyện lại không hề giống với lúc trước.
“Diệp Chu à, thân thể của ông nội cháu có khỏe không?”
Nghĩ nghĩ, bà cụ Ninh dứt khoát bắt đầu với một chủ đề tương đối nhẹ nhàng.
“Khá tốt.”
Trưởng bối hỏi chuyện, Cố Diệp Chu tất nhiên không dám chậm trễ, vội lễ phép trả lời: “Bình thường ông nội cháu cũng hay luyện Thái Cực quyền, tuy rằng công việc vẫn vội, nhưng thân thể cũng khá tốt, chỉ là không thích đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thôi, lần trước đi kiểm tra sức khoẻ vẫn là ít nhiều nhờ Tại Tại hỗ trợ, bằng không một mình cháu không trông nổi ông ấy.”
“Bà biết, ông ấy định chuồn êm đúng không.”
Câu chuyện này cô cháu gái nhỏ đã nói với bà cụ biết, bà đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc ấy , liền cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng thật ra bà cụ Ninh cũng có thể hiểu cho hành vi của ông cụ Cố.
Mọi người đều là người lớn tuổi cả rồi, ai lại không hiểu ai đâu?
Bà nói mấy câu thấm thía cho Cố Diệp Chu nghe: “Lão Cố không thích đi bệnh viện, thật ra cũng chỉ là không muốn làm phiền cháu nhiều mà thôi, không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho cháu, cháu cũng phải hiểu ông ấy hơn một chút, phải kiên nhẫn quan tâm ông ấy.”
“Cháu đã biết, ngài yên tâm.” Cố Diệp Chu gật đầu nói.
“Bà nội, anh Cố học y chính là vì chiếu cố cho ông Cố, lại lại không quan tâm ông ấy được chứ? Ngài nhọc lòng quá nhiều rồi.”
Tại Tại nhịn không được giúp Cố Diệp Chu nói chuyện, kết quả lại bị bà nội cô dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm trong chốc lát.
Cô có phải là có câu nói nào sai rồi không?
Lười quan tâm tới cô cháu gái ngốc kia, bà cụ Ninh tiếp tục với vấn đề mình quan tâm: “Diệp Chu a, cha mẹ cháu bên kia…… Cũng có khỏe không?”
Cái đề tài này tương đối mẫn cảm, cho nên khi hỏi bà cụ phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Cố Diệp Chu nghe vậy, lại rất tự nhiên mỉm cười nói: “Bọn họ sống cũng khá tốt, từng người đều có gia đình riêng của mình rồi, từng người cũng có con cái riêng rồi.”
Chỉ là đoạn tuyệt quan hệ với anh, cả đời không qua lại gì với nhau mà thôi.
Nhưng kết quả này đối với Cố Diệp Chu mà nói, cầu mà không được.
“Bà nội, bà ăn cơm thì ăn cơm đi, sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì?” Tại Tại không thích bà nội đề cập tới những vấn đề làm Cố Diệp Chu thương tâm, cho dù chuyện này anh không để ý.
“Được được được, bà nội không hỏi, ăn cơm ăn cơm.”
Bà cụ Ninh gắp cho cô cháu gái một gắp rau xanh cực lớn.
Tại Tại: “……”
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào rau xanh, lại ngẩng đầu nhìn bà nội, dường như đang đánh giá có phải bà cố ý hay không.
nhưng toàn bộ quá trình bà cụ Ninh đều cười tủm tỉm, vẻ mặt từ ái hiền hậu, căn bản nhìn không ra một chút bất mãn nào với cô cháu gái nhỏ, cho nên Tại Tại cũng chỉ có thể coi hành động này là bà nội yêu quý cô, hơn nữa còn gian nan ăn hết gắp rau khổng lồ này.
Đây vẫn là loại rau tầm xuân mà cô ghét nhất.
Các loại rau tầm xuân đều rất đắng, có khi còn đắng hơn cả khổ qua.
Nhìn thấy em gái chỉ vì mấy cọng rau làm cho khổ cho sở, Ninh Hiên không phúc hậu mà cười.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra nhận được hai đôi mắt căm ghét.
Hả?
Sao lại là hai đôi mắt?
Đang lúc Ninh Hiên muốn tìm kiếm một đôi mắt khác, người nọ đã thu hồi tầm mắt, làm anh không có cơ hội.
Ninh Hiên khó hiểu mà gãi đầu, liếc mắt nhìn bà nội một cái, cảm thấy có thể là bà nội đang cảnh cáo anh không được cười nhạo em gái.
Bởi vì vội vàng muốn đi đón bạn gái, Ninh Hiên cũng không nghĩ nhiều, vội tăng tốc độ ăn cơm cơm, sau đó buông chiếc đũa vội vàng nói: “Con ăn no rồi.”
Sau đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trên bàn cơm chỉ dư lại bà cụ Ninh và tại Tại cùng với Cố Diệp Chu, nhưng bà cụ Ninh ăn ít, nên rất nhanh đã ăn xong, rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng khách xem TV.
Cuối cùng toàn bộ phòng bếp chỉ còn Tại Tại và Cố Diệp Chu.
Cả hai ngồi cạnh nhau ăn, vừa ăn, trong bát của Tại Tại không bao giờ ít đi dù chỉ là một miếng thịt hay một miếng cá, ngoại trừ thịt mỡ không có bì.
Trừ khi ăn thịt kho tàu, nếu không Tại Tại rất ít ăn thịt mỡ.
Cũng không phải là cô không thích, mà cảm thấy quá dầu mỡ.
Thói quen ăn ống này của cô Cố Diệp Chu đều biết được rành mạch, thậm chí có khi ngay cả chính cô còn không biết nhưng anh lại biết, hoặc là nói không chú ý tới, nhưng Cố Diệp Chu lại chú ý dù chỉ là hành động nhỏ nhặt.
Cho nên ăn xong bữa cơm này, Tại Tại quả thực được hầu hạ đến dễ bảo.
Thậm chí còn ăn thêm nửa bát cơm, cuối cùng cái bụng bị căng tròn luôn, khó chịu đến mức rầm rì.
“No rồi sao em lại còn cương ngạnh nhét vào trong bụng làm gì?”
Cố Diệp Chu bất đắc dĩ mà duỗi tay, muốn xoa bụng cho Tại Tại, lại sợ mạo phạm cô.
Tay đang ở trên cái bụng tròn vo, đang do dự có nên thu hồi lại hay không, đã bị một cái tay nhỏ kéo bản tay to của anh đặt lên bụng nhỏ, xoa mấy vòng.
“Khó chịu, xoa xoa cho em với.”
Bụng nhỏ dưới lòng bàn tay quả thực rất rắn chắc, tròn trịa, nhìn thoáng qua có thể biết được cô đã nhét rất nhiều thứ vào bụng.
Lo lắng cô khó chịu, Cố Diệp Chu cũng không rảnh lo cái gì, vội vàng ôn nhu lại kiên nhẫn vừa xoa vừa ấn, giảm bớt sự khó chịu của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận