Thập Niên 70: Mẹ Bé Là Người Xuyên Thư

Chương 739


Rốt cuộc tiểu khả ái đáng yêu kết hợp với phụ kiện dễ thương thì độ manh nó cứ phải tăng ào ào, trực tiếp khiến người ta chảy máu mũi.
Đây lại không phải là so sánh khoa trương.
Ninh Tử Thư tinh mắt nhìn thấy một chị gái nhỏ đứng cách đây không xa đang đưa tay lên che mũi, khe hở ngón tay dường như có chút đỏ, trên mặt còn lộ ra một nụ cười dì, ánh mắt luôn nhìn vào dì nhỏ nhà anh.
Trò chơi tiếp theo mà Tiểu Tại Tại là tàu lượn siêu tốc trong tiểu nhạc viên này.
Tàu lượn siêu tốc này là phiên bản mini, điều thú vị nhất là xe lên dốc nhỏ và quay một góc duy nhất, không thể so sánh với phiên bản cảm giác mạnh của tàu lượn có thể xoay 360 độ, chạy nước rút. theo chiều dọc, và đi thẳng lên bầu trời.
Nhưng đối với trẻ con mà nói thế là quá đủ rồi.
Mặc dù chuyến đi này rất an toàn nhưng vẫn cần ít nhất một người lớn đi cùng.
Tiểu Tại Tại lúc này đã trực tiếp điểm danh.
“Anh cả, anh cả chơi cùng với Tại Tại nha.”
“Cái kia…… anh……” CÓ ngồi vào được không?
Thấy đôi mắt mong chờ của em gái, lời cự tuyệt bị nghẹn lại trong họng, đã bị Ninh Hàn yên lặng nuốt xuống.
Anh cởi áo khoác ra cho vợ, lại vén tay áo lên, tính toán liều mạng, còn không phải chỉ là một cái tàu lượn siêu tốc dành cho trẻ con thôi sao?
Có cái gì ghê gớm đâu.
Sự thật chứng minh, sợ thì không có khả năng sợ, nhưng là…… Thật mất mặt.
Đặc biệt là bên ngoài còn có một đám người không hề e sợ thiên hạ đại loạn mà đứng cười nhạo anh, điều này khiến Ninh Hàn càng nhận ra sự kiên nhẫn quan trọng như thế nào.
Nếu không phải anh có thể nhẫn, lúc này chỉ sợ đã không nhịn được trực tiếp thoát khỏi cái thùng xe nho nhỏ này, lao ra đi hành hung em trai và con trai của anh.
Cũng cũng chỉ có đôi chú cháu không sợ chết này mới dám cười nhạo anh.
Nói chung, khi thời gian chơi trò chơi tàu lượn siêu tốc kết thúc, Tiểu Tại Tại đã có một khoảng thời gian vui vẻ, mà Ninh Hàn thì……
Tuy rằng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tự nhiên lại khiến người ta nhìn ra được biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc trên mặt anh.
Nhưng mà ngay sau đó, liền biến thành quẫn bách.
“Chân tôi, mắc kẹt rồi.”
Thùng xe thì quá mức mini, còn anh thì lại quá mức cao lớn, có thể miễn cưỡng nhét vào trong thùng xe này đã là một kỳ tích, đôi chân dài của Ninh Hàn co quắp hết cỡ, cả người lấy một tư thế ngồi xổm ở trong xe, kết quả……
Chân không lấy ra được.
“Ha ha ha……”
Mọi người nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó đồng thời bộc phát ra một trận tiếng cười, trong đó liền thuộc Ninh Hiên và Ninh Tử Thư là to nhất, vang dội nhất.
Tốt lắm.
Đôi mắt nguy hiểm của Ninh Hàn nhíu lại: “Ninh Tử Thư, tiền tiêu vặt tháng sau của con bốc hơi rồi.”
Còn em trai anh à, bọn nhỏ đều đang ở đây, vẫn nên chừa lại chút mặt mũi trưởng bối cho em trai, xong chuyện về mới tính sổ.
“Đừng mà ba, con sai rồi!”
Tiếng cười của Ninh Tử Thư tức khắc thành kêu rên.
Thời gian dành cho những tiếng cười sảng khoái luôn trôi qua nhanh chóng.
Chơi cả ngày, tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng rất mệt.
Đến giờ ăn tối, cả gia đình tìm một nhà hàng trong khu vui chơi được đánh giá khá tốt trên mạng để dùng bữa và nghỉ ngơi.
Buổi tối ở công viên có b.ắ.n pháo hoa, cả nhà dự định xem xong đợt bắn pháo hoa này rồi mới về nhà.
Tiểu Tại Tại ngồi ở bên người anh hai, được anh hai đút cơm cho ăn.
Bé rất thích ăn canh nấm bơ kia, một mình bé đã húp hết một bát canh, canh này có vị sữa nồng đạm, vị thơm nồng, còn có chút ngọt ngào, là món mà trẻ con thích nhất.
Thừa dịp thời gian cả nhà đang ăn cơm,Ninh Hiên ngồi đối diện với em gái mở di động ra, nhận ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi tới.
Anh chọn ra một vài bức bản thân cảm thấy đẹp nhất, trực tiếp gửi vào trong nhóm chat của cả gia đình.
Trong lúc nhất thời, điện thoại của từng thành viên đều vang lên tiếng thông báo.
Ninh Hàn cầm lấy di động nhìn thoáng qua, lưu từng cái một, sau đó chọn bức chân dung gia đình có bối cảnh Trung Quốc, đặt làm màn hình điện thoại.
Như vậy mỗi lần anh mở điện thoại ra, liền có thể thấy được cả nhà vui vẻ bên nhau.
Những người khác cũng học theo, họ đều chọn bức ảnh mình thích, đặt làm ảnh đại diện hoặc đặt làm màn hình điện thoại, đây là niềm hạnh phúc nho nhỏ thuộc về gia đình họ.
……
Phanh phanh phanh……
Pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời, nhưng sự lộng lẫy tuyệt đẹp này lại chỉ thoáng qua.
Ninh Viễn Hàng vốn đang chuyên chú ngắm pháo hoa, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, lập tức cúi đầu nhìn xuống Tiểu Tại Tại trong lòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận