Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 217 - Con Sói Nham Hiểm




Nhưng bây giờ nhìn thấy Tạ Minh Đồ “Có búa trong tay” thì không ai dám đứng ra khuyên can, những người thôn quê đều có kinh nghiệm sống của bản thân, biết rằng không nên tùy tiện đi lên can ngăn, bởi vì nếu như vậy, người xui xẻo đầu tiên chắc chắn sẽ là người đi lên khuyên bảo đó.
Thôn bên cạnh có hai gia đình gây gổ với nhau, có người tốt bụng đứng ra khuyên bảo, kết quả là người của một trong hai gia đình đó nóng máu lên, tức giận cầm dao đâm cho người đi lên khuyên can kia một nhát, như vậy vẫn chưa xong, nghe nói còn đuổi theo đâm cho người khuyên can kia bảy tám nhát dao.
Quả thật là chết một cách vô ích.
Không những vậy, lúc người đàn ông kia bị đâm, những người mà anh ta tốt bụng muốn giúp đỡ đó lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn anh ta bị đâm chết, cũng không chạy đến ngăn cản cứu giúp anh ta.
Sau khi nhìn thấy Tạ Minh Đồ cầm búa đập mấy phát vào tường đều sợ hãi nuốt nước bọt, nhanh chóng chạy xa phạm vi nguy hiểm.
Trong lòng bọn họ nghĩ thầm, Tạ Minh Đồ ít nhất chỉ đi đập phá nhà mình, chứ không phải xông lên đập người khác, thằng bé thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Có lẽ thằng bé chỉ muốn trút hết sự tức giận trong lòng ra thôi.
Sau khi san bằng căn nhà kia, Tạ Minh Đồ nắm tay Tô Hiểu Mạn cùng nhau rời khỏi nhà họ Tạ.
*
Đến nhà cũ của nhà họ Tô, Tô Hiểu Mạn bắt đầu dọn dẹp những đồ vật vừa mới chuyển đến, trên chiếc máy may nằm giữa nhà đã chứa đầy những món đồ hỗn độn.
“Nghĩ đến bộ dạng nhe nanh múa vuốt vừa rồi của Tôn Mai, lúc ấy em chỉ muốn dùng dao đâm cho bà ta mấy nhát thôi.” Tô Hiểu Mạn hít một hơi thật sâu, nhớ lại chuyện vừa rồi xảy ra ở nhà họ Tạ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sự nhẫn nhịn của hai vợ chồng cô thật quá tuyệt vời, có thể để người đàn bà Tôn Mai sống yên ổn đến bây giờ.
Cô không nên so đo với mấy kẻ đầu óc có vấn đề như vậy được, Tôn Mai tốt nhất nên kiêu ngạo hơn chút nữa, gào to hơn chút nữa để tất cả mọi người trong thôn có thể tận tai nghe thấy bà ta làm thế nào để tráo đổi đứa con của người ta, đây chính là lời bà ta chính miệng nói ra, tất cả mọi người trong thôn đều có thể làm nhân chứng.
Tội bắt cóc trẻ em và tội hành hạ trẻ em, bà ta thật sự cho rằng bản thân không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?
“Anh cũng muốn làm vậy.” Tạ Minh Đồ rửa tay sạch sẽ, cúi đầu dọn dẹp giường chiếu, trong căn nhà cũ này chỉ có duy nhất một chiếc giường gỗ đơn giản, trên đó không có họa tiết trang trí nào cả, trong lòng anh thầm nghĩ có nên khắc một ít hoa cỏ, động vật nhỏ lên đấy không.
Tô Hiểu Mạn có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Minh Đồ, không ngờ được là anh ấy có thể nói ra những lời như vậy: “Anh đã không còn coi bà ta là mẹ nữa rồi phải không?”
“Bà ta không phải mẹ của anh, người như bà ta cũng không sinh được một đứa con thông minh như anh.” Tạ Minh Đồ dùng chất giọng bâng quơ nhẹ nhàng miêu tả sự thật, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Mẹ của anh là người sẽ giúp anh rót nước đường.”
Còn là người sẽ rót nửa cốc nước đường.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Suýt chút nữa đã bị anh ấy chọc cười rồi.
“Anh có thể đừng dùng vẻ mặt thanh thật như vậy nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy được không.” Tô Hiểu Mạn đến đi đến bên cạnh anh, đá một phát vào chân anh: “Anh đừng giả vờ trước mặt em, em hỏi anh, nhà của nhà họ Tạ sắp sụp rồi đúng không?”
Tạ Minh Đồ nghiêng đầu giả vờ như không hiểu “Ừm?”
Tô Hiểu Mạn suy nghĩ anh Ừm gì mà Ừm, hỏi lại: “Có phải sắp bị sụp rồi không?”
Tạ Minh Đồ cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Còn phải thêm mấy trận mưa to nữa.”
Ý nói chính là đợi thêm vài trận mưa to nữa, ngôi nhà đó sẽ bị sập xuống, Tạ Minh Đồ đã làm gãy khung đỡ nhà của ngôi nhà đó, bây giờ chỉ còn lại mấy cái cột giúp chống ngôi nhà.
Học giỏi vật lý, không cần lo việc phá dỡ nhà cửa nữa.
Mới nãy chỉ dùng một vài thao tác, Tạ Minh Đồ đã có thể phá đổ một căn nhà, thật khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.
Nếu anh ấy chơi trò nổ bom bạo động, khẳng định là khó ai có thể bắt được anh ấy.
Cái con sói nham hiểm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận