Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 385 - Không Sửa Lại Tên




Cát Hương Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm sao lại có một đứa họ Tạ ở đâu ra vậy? Không lâu sau Tạ Thành Tông mới về nhà kể rõ ràng những chuyện xảy ra ở nhà của em gái cho bà nghe. Xong xuôi, người một nhà liền chuẩn bị đi tới nhà anh ba Tạ Trọng Khải.
Nhà họ có hai đứa con gái thì đứa lớn Trình Trình không ở nhà nên hai vợ chồng liền dẫn theo Thanh Nguyên mười hai tuổi qua đó. Tới nhà Tạ Trọng Khải, hai người liền gặp được cháu ngoại trai út Tạ Minh Đồ ngồi trước mặt Mạnh lão thái thái, bên cạnh là vợ của thằng bé, Tô Hiểu Mạn.
“Anh họ út, chị dâu họ út.” Tạ Thanh Nguyên là một cô nhóc đáng yêu mặt trứng ngỗng tết tóc hai bên, mặc một chiếc áo bông lớn nhìn cực kỳ dễ thương.
“Chị dâu họ, trông chị xinh đẹp thật đấy!” Tạ Thanh Nguyên vừa vào phòng thì ánh mắt cô nhóc đã bị chị dâu họ xinh đẹp mới tới hấp dẫn. Chị dâu họ của cô nhóc thực sự quá là xinh đẹp, nếu chị ấy mà đầu thai ở cổ đại thì chắc chắn sẽ phải tiến cung để làm sủng phi nương nương.
Nếu cô nhóc mà là hoàng đế thì nhất định sẽ phong chị ấy làm Hoàng quý phi.
Ánh mắt của hai anh em Tạ An Thái và Tạ Trường Thái cũng không nhịn được mà dừng trên người Tô Hiểu Mạn. Cả hai đều có chút ghen ghét đứa em họ út này, diện mạo đã vô cùng xuất sắc rồi, vậy mà còn cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy nữa.
Mạnh lão thái thái đang lôi kéo Tạ Minh Đồ trò chuyện thì nghe thấy Tạ Thanh Nguyên gọi hai đứa cháu ngoại của mình là anh họ và chị dâu họ, bà không tự giác nhíu nhíu mày.
“Tiểu Đồ à, nếu cháu không ngại thì cứ học theo An Thái và Trường Thái gọi bà một tiếng bà nội đi, nghe thân thiết hơn.” Giọng nói của Mạnh lão thái thái bỗng nhiên trở nên cực kỳ hăng hái. Bà càng nhìn đứa cháu ngoại út của mình thì càng cảm thấy yêu quý và thân thiết hơn, cứ nhìn thấy gương mặt quen thuộc này là bà lại mơ hồ nhớ tới lão nhị năm đó.
Nếu lão nhị có thể kết hôn sinh con thì cháu nội của bà chắc cũng đã lớn bằng tầm này rồi, cũng trông giống với cha nó.
Cao Mộng Nguyệt vội vàng nói chen vào: “Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy chứ? Tiểu Đồ là con cháu nhà họ Khương bọn họ, thằng bé cũng có ông bà nội rồi mà.”
Mạnh lão thái thái: “Gọi hai tiếng bà nội thì làm sao? Chẳng phải thằng bé với chúng ta đều là người một nhà hay sao? Tiểu Đồ ngoan, gọi bà một tiếng bà nội đi nào.”
Tất cả những người khác của nhà họ Tạ đều lập tức nhìn chằm chằm vào Tạ Minh Đồ. Tạ Minh Đồ chỉ cười cười kéo tay bà ngoại mình, ôn nhu mà gọi một tiếng “bà ngoại”.
Mạnh lão thái thái cũng không tức giận, chỉ thân thiết nói với anh, “Trông cháu cứ như cháu nội ruột của bà vậy.”
Vẻ mặt của mấy người nhà Tạ Trọng Khải đều cực kỳ khó coi, còn hai vợ chồng Tạ Thành Tông và Cát Hương Ngọc đang cắn hạt dưa hóng chuyện thì lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Hai người bọn họ cũng chẳng cảm thấy khó chịu hay ghen tị gì cả, chỉ hận không thể sửa họ của tất cả mấy đứa nhỏ nhà em gái thành họ Tạ để chúng đều trở thành cháu trai của nhà họ Tạ hết, cho nhà anh ba bớt hống hách đi.
Chỉ có mỗi hai đứa con nhà anh ba mới là mầm cây tương lai của nhà họ Tạ chắc? Nhìn mà xem, không phải lại vừa có thêm một cây nữa hay sao?
Thêm một cây thì đúng là cực kỳ tốt luôn!
Cát Hương Ngọc đang đứng bên cạnh liền mở miệng phụ họa.
“Còn không phải vậy sao mẹ? Đứa nhỏ Tiểu Đồ này đúng là cực kỳ dễ mến mà, trông y hệt như cháu trai ruột của nhà họ Tạ chúng ta vậy.”
“Minh Đồ phải không? Đứa nhỏ này còn mang họ Tạ nữa kìa. Đúng là người một nhà luôn, đều là người nhà họ Tạ chúng ta hết.”
Cao Mộng Nguyệt lập tức chen miệng vào: “Sau này thằng bé còn phải sửa họ thành họ Khương mà! Tiểu Đồ à, bao giờ thì cháu mới sửa lại tên thế?”
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu: “Cháu không sửa lại tên đâu.”
“Con cháu của nhà họ Khương như cháu sao lại theo họ mẹ được cơ chứ? Vốn dĩ cháu phải mang họ Khương, sao mẹ cháu lại cho cháu lấy họ Tạ theo mình được thế?”
“Cháu không lấy họ theo họ của mẹ cháu. Cháu được sinh ra tại trấn Tạ gia nên mới mang họ Tạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận