Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 62 - Khó Hiểu




Mùa thu có một lớp sương giá đọng trên mặt cỏ dại, trên con đường lầy lội có hai chiếc xe bò đã đợi sẵn ở đó, ngoài người đánh xe ra thì chuyến đi này tổng cộng có tám người, cộng thêm cả hành lý của họ, mỗi chiếc xe có thể ngồi được bốn người.
Liễu Triệu Cường tranh thủ sắp xếp chọn người lên xe, “Ba thanh niên trí thức ngồi một xe, trước cứ như vậy đi.”
Mấy thanh niên trí thức gật đầu đồng ý.
Chú Trần người lớn tuổi nhất trong số họ chen vào nói: “Tôi muốn ngồi với người trong thôn mình!”
Chú Trần không thích những thanh niên trí thức này lắm, cảm thấy lúc bọn họ nói chuyện luôn ra vẻ nho nhã, mới đến thôn của họ không lâu, ông ấy nói tiếng địa phương bọn họ nghe không hiểu, không cách nào nói chuyện được với nhau, trên đường đi lại rất nhàm chán muốn tìm người nói chuyện, vì vậy ông không muốn ngồi cùng xe với mấy thanh niên trí thức này.
Ông ấy là người của thế hệ cũ, dù có nói những lời như vậy, cũng không ai dám chỉ trích gì ông ấy.
Liễu Triệu Cường cười tủm tỉm nói với ông ấy: “Được, được, chú Trần, chú đến bên này một chút.”
“Thanh niên trí thức Khương, chỗ các cậu đã có ba người, còn thiếu một người, lại thêm một người nữa thì đủ rồi….” Liễu Triệu Cường ngậm thuốc lá, nhìn về phía bốn người còn lại, Tô Hiểu Mạn, Trương Lị Lị, Tạ Minh Đồ, Đường Kiến Cường.
Ánh mắt của Liễu Triệu Cường dừng ở giữa hai người Trương Lị Lị và Đường Kiến Cường, ông định chọn một trong hai người này.
“Bọn họ ba cái đều là con trai, chọn một cô gái đến ngồi cùng cháu đi.” Thanh niên trí thức Triệu Thanh Thanh đã ngồi trên xe bò lên tiếng.
Liễu Triệu Cường: “Được!”
Trong lòng ông đã quyết định để Trương Lị Lị ngồi xe đó.
Ai ngờ Triệu Thanh Thanh lại nói: “Để Tô Hiểu Mạn ngồi xe này đi!”
Cô ấy vẫy tay với Tô Hiểu Mạn: “Tô Hiểu Mạn, hai chúng ta nói chuyện với nhau đi, gần đây cậu đang đọc sách gì, tôi rất khâm phục những lời hôm đó cậu nói, tôi muốn hướng cậu học tập.”
Những người khác nghe xong lời cô ấy nói đều có chút ngạc nhiên, Tô Hiểu Mạn cũng rất kinh ngạc, trước đây cô và Triệu Thanh Thanh rất ít trao đổi gì với nhau.
“Để Trương Lị Lị ngồi ở đây đi, Tô Hiểu Mạn như thế nào phù hợp.” Hà Lượng liếc nhìn Khương Yến Đường đang ngồi đối diện, chủ động yêu cầu để Trương Lị Lị đến ngồi ở đây.
Hà Lượng cho rằng bản thân mình cũng rất đẹp trai, mặc dù không bằng được Khương Yến Đường, nhưng anh có một đôi mắt long lanh nhìn trông rất có văn hóa, đọc thơ vô cùng có cảm tình, trước kia khi chưa xuống nông thôn, cũng có rất nhiều cô gái thích anh ta.
Trước đây anh ta chê bai Trương Lị Lị chỉ là cô gái nông thôn, nhưng cũng có hai ba phần cảm tình với cô ấy, bây giờ Trương Lị Lị lại đứng núi này trông núi nọ chuyển sang thích Khương Yến Đường, Hà Lượng như thế nào có thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy mà càng thêm nhớ nhung Trương Lị Lị hơn.
Anh muốn tìm Trương Lị Lị hỏi cho rõ ràng.
Trong lòng Hà Lượng vẫn muốn vãn hồi Trương Lị Lị, bởi vì anh ta biết, Khương Yến Đường sẽ không bao giờ chọn Trương Lị Lị.
Nghĩ đến đây, Hà Lượng nhìn Khương Yến Đường cười nói: “Cậu nói có đúng hay không? Thanh niên trí thức Khương, để Trương Lị Lị đến đây ngồi nhé.”
Hà Lượng biết Khương Yến Đường không thích sự đeo bám của Tô Hiểu Mạn, nhất định sẽ đồng ý để Trương Lị Lị ngồi xe bọn họ.
Đứng ở một bên Trương Lị Lị cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô chán ghét Hà Lượng, không bao giờ muốn ngồi cùng xe với anh ta, nhưng mà Khương Yến Đường lại ngồi cùng xe với Hà Lượng…..
Trương Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đến ngồi xe bên đó, vừa nghe Hà Lượng hỏi như vậy cô liền biết thanh niên trí thức Khương ở giữa cô và Tô Hiểu Mạn, nhất định sẽ chọn Trương Lị Lị cô đây.
Vậy thì cô miễn cưỡng chịu đựng sự chán ghét mà ngồi xe đấy vậy, dù sao cô tuyệt đối sẽ không để ý đến Hà Lượng.
Triệu Thanh Thanh xem diễn vui vẻ , cũng quay sang hỏi Khương Yến Đường: “Thanh niên trí thức Khương, cậu thấy thế nào, để Trương Lị Lị hay Tô Hiểu Mạn ngồi xe này, cũng chỉ là một đoạn đường đến huyện thành….”
Mọi người đều đang chờ câu trả lời của Khương Yến Đường.
“Để Tô Hiểu Mạn ngồi xe này đi.” Khương Yến Đường nhìn đồng hồ, mắt cũng không nâng nói ra tên một người.
Tô Hiểu Mạn?!!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận