Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 349 - Có Thiên Phú




Chó con thỏ con gì đó, cô đều sẽ không sinh.
Dù sao cũng mặc kệ, Tô Hiểu Mạn tự sa ngã mà ghét bỏ anh: “Anh là một con thỏ sát thủ ở trên núi, cũng không biết đã giết bao nhiêu thỏ trắng trên núi, hiện tại còn không biết xấu hổ mà nói mình là thỏ con.”
Cho rằng chuyện mình làm đã qua rồi, là có thể tắm rửa sạch sẽ rồi lên bờ sao? Gọi anh là Tiểu Đồ mấy ngày, thật sự bình yên vô sự tự coi mình là thỏ?”
Tạ Minh Đồ cười hôn nhẹ lên chóp mũi của anh một cái: “Về sau sẽ là con thỏ lớn?”
Rõ ràng không nhỏ mà, rất lớn là đằng khác.
“Con thỏ lớn cũng không được nói.” Tô Hiểu Mạn vô cùng bá đạo mà nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Tạ Minh Đồ cười trán chống lên trán Tô Hiểu Mạn: “Rõ ràng Mạn Mạn cũng đã ăn rất nhiều thỏ con rồi mà.”
Mặt Tô Hiểu Mạn ửng đỏ, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, dứt khoát nắm lấy lỗ tai anh kéo vào trong phòng, miễn cho ở bên ngoài lại trêu đùa cô.
Bà nội Khương thấy hai người bọn họ như vậy, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì, Tạ Minh Đồ cũng chỉ thành thật chịu đựng bị nhéo lỗ tai mà cười, bà nội Khương lập tức trợn mắt nhìn anh: “Có phải con lại bắt nạt Mạn Mạn hay không?”
Tô Hiểu Mạn: “Bà nội, com muốn cho anh ấy và ông nội học dẫm máy may.”
Bà nội Khương: “Đúng vậy, nhưng nên học tập cho tốt, để ông nội nó dạy nó.”
Tạ Minh Đồ: “...”
“Bà nội, Mạn Mạn là cháu gọi.”
“Lão Khương, ông mau ra đây dạy đứa cháu nội của ông này.”
Ông nội Khương đột nhiên bị điểm danh thì vô cùng bất đắc dĩ, dưới sự giám thị của bà nội Khương và cháu dâu, dạy cháu trai dẫm máy may, Tạ Minh Đồ đúng là thành thật làm cho ông nội anh một bộ quần áo, hoàn thành một lần tăng tiến tình cảm ông cháu.
Ông nội Khương liều chết từ chối: “Bộ quần áo này ông tuyệt đối không bao giờ mặc!”
Tạ Minh Đồ: “...”
Bà nội Khương lật qua lật lại bộ quần áo kia, kinh ngạc “A” một tiếng: “Hiểu Mạn, hình như Tiểu Đồ nó may quần áo cũng không tồi chút nào.”
Tô Hiểu Mạn liếc mắt một cái, tán đồng nói: “Đúng vậy bà nội, con cũng phát hiện Tiểu Đồ anh ấy rất có thiên phú, về sau để anh ấy làm cho bà nội một bộ.”
Tạ Minh Đồ là vua thủ công, không chỉ biết làm đồ tre trúc biết điêuu khắc gỗ biết đắp người tuyết, hiện tại còn học được cả việc may quần áo.
Đàn ông nhà họ Khương chính là phải hiền huệ như vậy, anh giống hệt ông nội của anh.
Tạ Minh Đồ cũng không thể ở nhiều thêm được mấy ngày, lại phải đi tham gia huấn luyện, không tính là xa, thỉnh thoảng cũng có thể gặp mặt, nhưng ông nội Khương nói rằng không được gặp mặt nhau, nói rằng sẽ ảnh hưởng khiến anh phân tâm, Tạ Minh Đồ nghiến răng nghiến lợi nói rằng tuyệt đối sẽ không phân tâm.
“Được rồi, đi thôi.” Tô Hiểu Mạn hôn vài cái lên mặt anh, sau đó gắt gao ôm vòng eo anh, chôn mặt vào lòng ngực anh.
Tuy rằng miệng nói đi thôi, hai tay lại gắt gao siết chặt vòng eo anh.
Luyến tiếc không muốn anh rời đi.
Rõ ràng ngày thường ghét bỏ anh hay gọi Mạn Mạn dài Mạn Mạn ngắn khiến người phiền, trước khi anh đi lại không thể buông tha được, còn có thứ tình cảm đong đầy trong ánh mắt.
Tạ Minh Đồ hôn lên đôi mắt cô, sợ cô khổ sở, cố ý đổi đề tài: “Mạn Mạn, lần sau về anh sẽ làm cho em một bộ váy.”
Tô Hiểu Mạn dở khóc dở cười, ai muốn làm váy chứ, chỉnh bản thân cô mới là người am hiểu may quần áo.
*
Tạ Minh Đồ đi rồi, cuộc sống sinh hoạt của Tô Hiểu Mạn lại về quỹ đạo lúc trước, đống trang phục diễn kịch múa kia Tô Hiểu Mạn làm được lãnh đạo tán dương, mà cô và đám người Đàm San San cũng tụ tập lại để tập kịch múa.
Tuy rằng không thể làm nữ chính được, nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, Tô Hiểu Mạn cũng coi như hiểu rõ yêu cầu của ca múa kịch ngày nay, lúc đang tập diễn đưa ra rất nhiều ý kiến, cũng đúng lúc này, thầy Tôn phát hiện, mặt biên đạo múa Tô Hiểu Mạn rất có thiên phú, vì thế đứng bên giúp đỡ cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận