Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 353 - Thật Mất Mặt




Ông nội Khương: “Này có gì mà không được, ngay cả lúc trước bà nội cháu được giải ca hát ông còn giữ cơ mà.”
“Cái thứ đó mà ông cũng thu giữ?” Bà nội Khương mở to hai mắt nhìn.
“Sao mà không thể thu? Tốt xấu gì cũng là vinh quang của bà bạn già mà.”
Khóe miệng bà nội Khương giật nhẹ, chậc hai tiếng: “Một cái giải ba mà tôi, tính là vinh quang cái chó má gì, ông mau ném bỏ thứ đó đi.”
Tô Hiểu Mạn đứng ở một bên vội vàng nói: “Bà nội, giải ba cũng đã rất ưu tú rồi, tốt xấu gì cũng là hạng ba, nhất định phải caasi giữ cho tốt.”
Ông nội Khương tán đồng: “Đúng vậy, giải ba rất ưu tú.”
Khóe miệng bà nội Khương cong lên: “Chỉ có mỗi ba người tham gia, đạt được giải ba thì ưu tú lắm sao?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Ông mau ném bỏ thứ mất mặt này đi.” Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, gân xanh trên trán bà nội Khương nảy lên thình thịch/
Lão già thối này không biết còn giấu bà làm những chuyện gì.
Tới cả thứ này ông cũng thu nhặt về?!!
Ông là người đi thu mua đồng nát sao?
Bà nội Khương nhớ rõ ràng rằng chính mình đã ném nó vào trong thùng rác, lão già thối tha này lại đi nhặt trở về?!!!!! Còn trộm cất giấu nhiều năm như vậy??!!!
“Ông mau lấy ra rồi ném bỏ đi!!!!!!!!”
Ông nội Khương vô cùng quật cường: “Tôi không, tôi nhất định phải cất giữ nó.”
Tô Hiểu Mạn nghẹn cười, giúp ông khuyên bà: “Bà nội, bà giữ lại đi, nói thế nào đó cũng là kỷ niệm.”
Bà nội Khương ôm ngực; “Hiểu Mạn, cháu đứng về phía nào? Tiểu Đồ giống hệt như ông nội nó, về sau có làm cháu tức…”
Tô Hiểu Mạn lập tức sửa miệng: “Bà nội, sao ông nội lại có thể như thế được? Ông nội, ông mau lấy đồ đưa cho bà nội đi.”
Bà nội Khương: “Đúng vậy!”
“Không cho!” Ông nội Khương cười vui vẻ, ngược lại nói: “Hiểu Mạn, cháu cũng đưa cái của cháu cho ông nội cất giữ…”
“Sau khi Hiểu Mạn tới xem như nhà ta cũng có tế bào nghệ thuật.”
“Khi còn nhỏ lão đại lão nhị vừa mở miệng là giống bà nội chúng nó.”
Bà nội kHương hờn dỗi: “Chẳng lẽ không phải giống ông sao? Ca hát cứ phải dỗ, Hiểu Mạn cháu biết không? Hồi ông nội cháu còn trẻ rất muốn thổi sáo, kết quả là thôi được ba bốn tiếng thì không phát ra tiếng nữa.”
Ông nội Khương: “Vậy bà kéo đàn hồ thì sao?”
….
Tô Hiểu Mạn: “...”
Đồng chí Tô Hiểu Mạn đứng một bên chỉ có thể ôm lấy đống giải thưởng nhỏ của mình với vẻ mặt xem thế là đủ rồi, ông bà nội chỉ rõ điểm yếu của nhau, cứ như thể súng máy vậy, viên đạn bắn pằng pằng pằng mãi không xong.
Sau khi tranh cãi nữa ngày, từ đề tài lão đại lão nhị ca hát bắt đầu đổi thành hồi trước tư thế thay tã cho bọn nhỏ của ông nội Khương không đúng, đầu đám nhỏ ngủ không đúng tư thế nên ảnh hưởng tới thiên phú ca hát của bọn nhỏ.
Tô Hiểu Mạn nghe hết non nửa ngày, tính toán mang theo giải thưởng nhỏ của mình rời đi, kết quả lại bị ông bà nội gọi lại: “Hiểu Mạn, cháu cứ từ từ đã.”
“Sao vậy ạ?” Trái tim Tô Hiểu Mạn hơi run sợ, sợ mấy thứ này của chính mình cũng bị ông nội đưa vào bộ sưu tập: “Ông nội, cháu tự cất được.”
Ông nội Khương cầm bút vung tay bắt đầu vẽ lên, vẽ mấy cái giải thưởng này trên trang giấy trắng, với phong cách hội họa này, rất có phong cách của poster tuyên truyền thời kì cách mạng.
“Viết thư cho Tiểu Đồ, Mạn Mạn nhà ta có nhiều giải thưởng như vậy, mà nó tới một cái thưởng cũng không có, thật mất mặt.”
“ông nội cũng phải mất mặt thay nó.”
Tô Hiểu Mạn dở khóc dở cười: “Ông nội, rõ ràng lần trước —-”
“Cháu dừng lại, cái đó sao có thể xem như giải thưởng được, để cho nó nhìn xem huy chương của vợ nó,”
Vì thế trong phong thư này, cùng rất nhiều bánh chưng gói nhân dịp tết đoan ngọ được đóng gói đưa cho Tạ Minh Đồ.
Mỗi một dịp tới tết đoan ngọ bà nội Khương sẽ gói rất nhiều bánh chưng, trước kia Tô Hiểu Mạn chưa từng gói bánh chưng, không rõ cách làm lắm, theo bà nội Khương để học, bà nội Khương gói bánh chưng nhân đậu đỏ và thịt truyền thống, Tô Hiểu Mạn rất nhàn, thử tạo ra rất nhiều vị khác nhau, từ nhân lòng đỏ trứng muối, cá hầm cải chua, đậu xanh nghiền, đậu hủ khô, gạo kê cay… Ngọt hay mặn đều có, gói vô cùng tủy ý.
Lần đầu tiên học gói bánh chưng, Tô Hiểu Mạn gói bánh chưng rất nhỏ, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Bà nội Khương vừa gói vừa nói: “Bánh chưng cháu gói bà không ăn đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận