Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 65 - Em Muốn Ăn Cái Gì?




Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Đêm đến, ông Tạ trở về, trên vai vắt cái khăn lông trắng, ngồi ở trên giường đấm chân, Tôn Mai làm bộ tâm sự nặng nề ngồi ở trên đầu giường, thấy ông Tạ, thò lại gần thấp giọng nói: “Ông Tạ, ôm nay bà Trương nói chuyện với tôi, nói rằng thanh niên trí thức Khương và lão nhị nhà ta rất giống nhau.”
“Lão nhị làm sao so được với người có trí thức có văn hóa như người ta? Thanh niên trí thức Khương còn là con cháu của cán bộ.”
Ông Tạ thử nhớ lại: “Đúng là có hơi giống thật, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ thì khẳng định không phải là cùng một loại người.”
“Người ta lớn lên trong thành phố, khí chất đương nhiên không giống với nông thôn rồi.”
“Cả ngày bà cứ nghĩ tới những việc này làm cái gì?”
Tôn Mai tức giận đập vào cánh tay ông một cái, trong lòng toàn là ghét bỏ, ông già ngu xuẩn này.
Sau khi trong lòng bị chôn xuống một hạt giống nghi hoặc, trong thân thể Tôn Mai như thể có hàng ngàn con sâu đang bò, hận không thể nhìn thấy thanh niên trí thức Khương ngay lập tức, nhưng mà Khương Yến Đường lại cũng ở trong đội ngũ đi tỉnh bên học tập, vừa mới lên đường, không đi mất mười ngày nửa tháng thì không về.
*
Xe bò xóc nảy một đường cuối cùng cũng tới được huyện thành, bọn họ muốn mua vé xe lửa để đi, trên đường cũng không phải trì hoãn, trực tiếp đi tới trạm xe lửa là đi, khi tới ga xe lửa cũng vừa khéo tới giữa trưa.
Vào khoảng hai giờ rưỡi chuyến xe lửa của bọn họ mới xuất phát, bởi vậy nên phải ăn cơm trưa luôn ở ga xe lửa.
Ở ga tàu hỏa vừa đông người lại vừa oi bức, còn có các loại mùi vị quái lạ, ngoài những người mang trẻ con ra, còn có người mang theo gà vịt ngỗng, những thanh âm ồn ào nhộn nhạo, náo nhiệt như trong chợ bán thức ăn vậy.
Mắt Tô Hiểu Mạn đảo qua hai con gà, suy nghĩ rằng có thể mang gà vịt lên xe lửa sao?
“Đã lâu lắm rồi không tới ga xe lửa, ga xe lửa chỗ chúng ta này cũng không thay đổi gì mấy….” Người lớn tuổi nhất ở đây là ông Trần lên tiếng cảm thán.
“Ai cũng đói bụng rồi nhỉ, Trước khi tôi đi có làm chút màn thầu bột ngô, có thể ăn vào giữa trưa thay cơm, cho mọi người mấy cái, có rất nhiều.” Trương Lị Lị móc ra một bao màn thầu từ trong cái túi tùy thân của mình, số màn thầu cô ta mang theo cũng không nhiều lắm, tổng cộng có 4 cái, trước khi cô ta xuất phát đã chuẩn bị sẵn.
Bốn cái màn thầu, một cái cho bản thân, một cái cho Khương Yến Đường , còn cho ông Trần một cái, vốn một cái là để cho Triệu Thanh Thanh nhưng hiện tại Trương Lị Lị lại thay đổi chủ ý.
Cô ta không muốn lấy lòng nữ thanh niên trí thức này nữa.
Chỉ cần có quan hệ tốt với Khương Yến Đường và ông Trần là được.
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nói: “Cô có mỗi hai ba chiếc màn thầu này, sao mà đủ chia được?”
“Những người khác có mang theo đồ không?”
Đường Kiến Cường hàm hậu nói: “Ở đây tôi có hai quả trứng luộc, còn có hai ba chiếc bánh làm bằng bột ngô, cũng không đủ ăn.”
Thời đại này rất thiếu thốn lương thực, không thể mang nhiều đồ ăn theo được, có mang theo cũng không nguyện ý lấy ra mời những người khác ăn.
Những người bình thường ra ngoài đều là ai ăn của người đó, nhưng mà hiện giờ Trương Lị Lị chủ động lấy màn thầu ra mời, những người khác cũng chẳng thể ăn mà không trả tiền, cũng nên lấy ra đồ ăn của mình rồi mọi người quây quần lại ăn với nhau.
“Mạn Mạn, em muốn ăn cái gì?” Tạ Minh Đồ thấp giọng hỏi Tô Hiểu Mạn, hành lý của hai người do anh giữ hết, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn muốn tự mình đeo và cầm nhưng Tạ Minh Đồ đã sớm lấy trước tự mình đeo.
Tô Hiểu Mạn không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể để chiến hữu cách mạng Tạ Cẩu Tử đeo giúp, cô phát hiện tuy rằng đồng chí Tạ quá gầy, nhưng mà lại cực kỳ khỏe, mấy thứ hành lý này vô cùng nặng đối với cô nhưng đối phương đeo trên lưng lại như thể là đeo không khí, đi đường còn không thở dốc chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận