Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 362 - Chế Tạo Máy Bay




Khóe mắt của anh ba nhà họ Tô đang phụ giúp bên cạnh khẽ giật giật một chút, tay chân của người em rể này cũng nhanh nhẹn thật đấy! Nếu không biết vị em rể này đã đi làm lính một năm nay thì anh còn tưởng rằng chú ấy đã đi xây nhà cho người ta mười năm rồi ấy chứ.
Sân nhà cũng được Tạ Minh Đồ tu chỉnh lại cẩn thận. Anh còn dựng một cái giàn dây leo bên ngoài, dùng cây trúc làm ghế dựa và bàn đu dây bằng trúc, xung quanh treo đèn lồng màu đỏ và dán chữ phúc đỏ tươi lên.
Chờ sau khi sửa sang xong nhà cửa thì anh ba Tô đã bị ấn tượng, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Em rể à, chờ tới lúc anh kết hôn em cũng tới giúp anh xây nhà được chứ?”
Căn nhà cũ vốn dĩ đơn sơ mộc mạc sau khi được tu sửa trông rực rỡ hẳn lên, trong ngoài đều rất đẹp, còn giống nhà mới hơn mấy căn nhà mới được xây quanh đây nữa.
Tạ Minh Đồ: “……”
Tạ Minh Đồ còn chưa đáp lời thì Tô Quốc Đống đã đánh vào đầu anh ba Tô trước, “Em rể con sao mà rảnh xây phòng cho con được, sau này nó còn phải chế tạo máy bay nữa.”
Bây giờ Tô Quốc Đống đã giống như Liễu Thục Phượng, càng nhìn đứa con rể Tạ Minh Đồ này thì càng thấy thuận mắt, không chỉ làm lính, vào đảng mà sang năm còn được tới đại học để học chế tạo máy bay nữa. Ài, sao đứa con rể này nhà ông lại tài giỏi như vậy được nhỉ?
Bỗng nhiên Tô Quốc Đống cảm thấy nhà mình đã nhặt được báu vật.
Chế tạo máy bay đó!
Thứ cao cấp như máy bay ông cũng chỉ nghe qua mà thôi, trước nay cũng chưa được thấy bao giờ. Gần đây lúc người trong thôn bàn tán về chuyện này, ai mà không hâm mộ ông có một đứa con rể lợi hại như thế cơ chứ?
Sang năm thằng bé còn được tới thủ đô học đại học nữa!!!
Thanh niên trí thức còn chưa chắc đã được đi học đại học, vậy mà con rể nhà ông lại có thể tới thủ đô học đại học sao?!
Thực sự không nghĩ tới ông còn có thể có một đứa con rể là sinh viên.
Tô Quốc Đống vừa lòng không chịu được, con trai ruột cũng sắp bị ông ném qua một bên. Hiện tại trong mắt ông chỉ có con rể ngoan tương lai sẽ chế tạo và lái máy bay, đó là chưa kể đến việc thằng bé luôn ngoan ngoãn nghe lời Mạn Mạn nhà ông.
“Máy bay đó con biết không?”
Anh ba Tô: “Xây phòng ở cho con thì ảnh hưởng gì tới việc chế tạo máy bay chứ?”
Không phải đều là tạo ra một đồ vật nào đó hay sao?
Tô Quốc Đống: “Con sẽ ảnh hưởng tới em rể con làm chuyện lớn đấy!”
Anh ba Tô: “Chẳng lẽ xây nhà cho con thì không phải là chuyện lớn ạ?”
“Xây nhà có quan trọng bằng chế tạo máy bay không?”
“Cha à, cha cũng chưa nhìn thấy máy bay lần nào, sao cha biết chế tạo máy bay có quan trọng hay không được?”
……
Tạ Minh Đồ: “Anh ba, em giúp anh vẽ bản thiết kế để xây nhà nhé.”
Anh ba Tô che đầu lại, “Đừng vẽ cái thứ kia cho anh mà, anh nhìn đâu có hiểu.”
“Mấy người làm nghề mộc thôn mình chẳng có ai xây nhà đẹp như chú cả. Em rể à, anh nhớ là trước kia chú không biết làm mấy cái này này mà……”
Trước đây Tạ Minh Đồ vẫn ở trong thôn thì đương nhiên là chưa biết làm. Thế nhưng một năm nay anh đi huấn luyện, ở căn cứ có thư viện nên anh đã mượn không ít tài liệu về kiến trúc để nghiêm túc nghiên cứu một đoạn thời gian. Anh còn làm ra rất nhiều căn nhà nhỏ nhắn có thể bỏ vào túi được, đương nhiên sẽ luyện ra được tay nghề tốt.
Trước đây anh còn muốn tự tay xây nhà cho Mạn Mạn ở nên đã học rất kỹ càng.
“Anh Tạ ơi, chờ sau này tới lúc em xây nhà thì anh có thể tới nhà em giúp đỡ chút không ạ?”
Không chỉ có mỗi anh ba Tô có ý muốn nhờ Tạ Minh Đồ giúp xây nhà mà ngay cả mấy người đàn ông lần này tới đây giúp cũng hy vọng Tạ Minh Đồ có thể qua giúp đỡ nếu sau này gia đình mình xây nhà.
Lúc này chưa cần đến Minh Đồ trả lời thì anh ba Tô đã từ chối trước: “Sau này em rể anh còn phải chế tạo máy bay, làm gì có thời gian mà giúp mấy chú xây nhà!”
Kể cả có giúp đỡ xây nhà thì cũng là giúp người nhà họ Tô bọn anh trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận