Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 327 - Chọn Giường Trên




Tạ Nhã Tri nghe xong thì cảm thấy cũng không tệ, nhưng bà cũng không mù quáng đồng ý ngay mà cẩn thận đi hỏi thăm một chút. Hỏi thăm xong bà mới biết được rằng tiệm cơm quốc doanh đang thiếu một nữ nhân viên rửa bát.
Lúc đó, trong lòng Tạ Nhã Tri lập tức không quá dễ chịu, không biết Mạc Huyên Nghi giới thiệu công việc này cho con dâu bà là có ý gì? Là coi thường đứa con dâu đến từ nông thôn này của bà hay là cố ý ám chỉ Tô Hiểu Mạn ở trong thành chỉ có thể làm nữ nhân viên rửa bát?
Nếu bà không hỏi thăm rõ ràng mà trực tiếp giới thiệu công việc này cho con dâu thì không phải sẽ bị oán hận hay sao?
Mặc dù Tô Hiểu Mạn cũng chẳng cần bà giới thiệu công việc cho.
Sự yêu thích của Tạ Nhã Tri dành cho Mạc Huyên Nghi lập tức giảm xuống, cũng không hoan nghênh con bé tới nhà chơi nữa. Cả mấy bà bạn mới quen cũng như những chị em tốt trước đây đều khuyên nhủ bà, nói rằng cho dù con trai út ở nhà ông bà nội bên kia thì thằng bé cũng vẫn là con cái nhà bà mà thôi.
Rốt cuộc thì trong lòng Tạ Nhã Tri vẫn quan tâm đứa nhỏ kia, không bao lâu liền bắt đầu tìm hiểu về tin tức của thằng bé. Sau khi biết về chuyện của thằng bé thì bà vừa vui mừng lại vừa chua xót.
Ban đêm, Khương Lập Dân cũng nói với bà: “Con cháu đều có phúc của con cháu cả. Đứa con trai út của chúng ta cũng đã mười chín, là một nam tử hán rồi, đâu còn cần đến cha mẹ quản lý mỗi ngày nữa.”
Tạ Nhã Tri nghĩ lại thấy cũng đúng. Là do trước đây bà quá nhọc lòng, quá mức chú ý tới Khương Yến Đường. Cho dù có phải con trai ruột hay không thì những đứa nhỏ này đều đã lớn cả rồi, cũng nên thả cho bọn chúng tự mình bay đi làm việc mình muốn thôi.
Con trai không nhận bà, sau một thời gian khổ sở thì bà cũng bắt đầu dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
Mà nay con dâu út thi đỗ vào đoàn văn công rồi, hẳn là bà cũng nên chúc mừng một chút. Vốn dĩ bà định mua vài bộ quần áo giày da nhưng suy xét đến việc con bé sẽ không nhận, ông bà nội chúng cũng sẽ không muốn nên chỉ đành đóng gói ít quả khô và vịt muối linh tinh đưa qua nhà cha mẹ chồng, cũng không nói gì thêm nữa.
Tô Hiểu Mạn xách theo hành lý đến đăng ký ở đoàn văn công, rất nhanh sau đó thì cô được sắp xếp vào ký túc xá, một phòng có tám người, phòng rất nhỏ, trong phòng đã có sáu người vào ở, chỉ có cô và một cô gái trẻ tên Đàm San San là hai người đến cuối cùng.
Tô Hiểu Mạn chọn giường ở trên, cô thích không gian yên tĩnh của giường tầng trên, không giống như giường tầng dưới, ngày ngày đều có người đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại có người ngồi lên giường của mình, chỉ là ở tầng trên, thường xuyên phải leo lên leo xuống cầu thang sẽ hơi bất tiện một chút.
Vì việc leo cầu thang này mà rất nhiều người đều thích chọn giường tầng dưới, thuận tiện cho việc đi lại, loại giường khung sắt lung lay như vậy, khi leo lên leo xuống giường cũng sẽ rung lắc theo, rõ ràng biết nó sẽ không bị đổ nhưng mà trong lòng vẫn sẽ có chút lo lắng.
Bây giờ cô cũng được mặc bộ quân phục màu xanh mới tinh này, trên đầu đội mũ sao đỏ, hai bím tóc đen buông thõng trước ngực, một đôi mắt ngập nước vừa to vừa tròn, dáng người tinh tế, thướt tha, làn da trắng nõn mịn màng, trông vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
Tên Cẩu Tử khốn kiếp đó sẽ không bao giờ có thể tưởng được rằng cô lại ăn mặc như thế này!
Nếu lần sau lúc anh ấy gặp dáng vẻ cô như vậy thì không biết sẽ bị dọa sợ như thế nào nữa.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, ánh mắt Tô Hiểu Mạn không tự giác mà mang theo mấy phần ý cười, cô mím môi, đuôi lông mày ở khoé mắt đều toát lên nụ cười động lòng người.
Cô dự định mặc bộ quần áo này đến quán chụp ảnh chụp một bức ảnh sau đó gửi cho mẹ cô Liễu Thục Phượng, mẹ cô đoán chừng sẽ không ngờ được cô sẽ trở thành một nữ binh của đoàn văn công.
Chuyện này ngay cả bản cô cũng không nghĩ đến, rõ ràng lúc đầu cô chỉ muốn làm mấy bộ trang phục biểu diễn.
"Bạn là Tô Hiểu Mạn à? Bạn mới đến à?" Nữ sinh tóc ngắn ở giường dưới mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận