Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 479 - Quà




Sau khi mua cho mỗi đứa nhỏ một cái kẹo bông gòn, lại dẫn chúng đi tới vườn cây chơi một chuyến, buổi tối cả nhà cùng đi dạo chợ đêm. Tô Hiểu Mạn bế con gái nhỏ trong lòng ngực, con trai lớn thì đang cưỡi trên đầu vai Tạ Minh Đồ, vui vui vẻ vẻ khoe khoang với em gái: “Em gái à, anh cao hơn em nhiều.”
“Em có muốn tới so chiều cao thử không?”
Dao Dao thích khóc nhè lắc lắc đầu, cô bé cảm thấy mình là một cô bé dịu dàng, lại còn đang mặc váy nữa, không thèm ngồi cao như anh trai đâu.
Cả nhà đi chơi cả một ngày, ban đêm ở trong một khách sạn mới xây. Sau khi hai đứa nhỏ tắm rửa liền ghé vào trên giường ngủ sai như hai chú heo nhỏ, ngủ say đến nỗi gọi cũng không nghe thấy gì.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ nằm trên một cái giường lớn khác, lúc này rốt cuộc cũng có thời gian để hai vợ chồng tâm sự với nhau.
“Nuôi hai đứa nhỏ mệt mỏi quá đi mất, sau này giao hết cho anh đấy.”
“Được.”
Ngày hôm sau cô dẫn theo hai đứa nhỏ tới trường học của Tạ Minh Đồ, trước tiên là tới nhà ăn để ăn sáng. Hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao kiên quyết không ăn bánh bao kèm dưa muối, hai anh em muốn ăn bún nên gọi hai bát bún thịt bò.
Bát bún ở bên này rất to, chuyên cung cấp cho mấy người đàn ông trưởng thành ăn. Tạ Minh Đồ một mình ăn hết một bát, Tô Hiểu Mạn và hai đứa nhỏ cùng ăn chung một bát, kết quả là vẫn còn thừa lại.
Ăn sáng xong, cả gia đình cùng đi tới ký túc xá. Đồ đạc của Tạ Minh Đồ đều đã được đóng gói thu dọn xon xuôi, đang xếp chồng chất ở một bên. Lúc này đang trong kỳ nghỉ hè nên phần lớn mấy người bạn cùng phòng của anh đều không ở đây.
Tạ Minh Đồ lấy ra mấy món đồ chơi khắc bằng gỗ từ trong ngăn tủ ra cho hai đứa nhỏ, đây là anh tự tay làm vào thời gian rảnh rỗi. Mấy tấm gỗ nhỏ hợp lại thành một căn nhà gỗ, bên ngoài nhà còn có một xe chở nước nho nhỏ. Hai đứa nhỏ cầm căn nhà gỗ nhỏ này đi tới chỗ vòi nước, vừa mới vặn vòi ra thì dòng nước lách tách rơi lên trên xe chở nước khiến nó xoay tròn, còn phát ra tiếng kêu leng keng leng keng nữa.
“Oa!!”
“Anh ơi…… Nó còn xoay tròn nữa kìa!!”
……
Hai đứa nhỏ ngồi trên ban công chơi vô cùng vui vẻ, Tô Hiểu Mạn ngồi trên giường của Tạ Minh Đồ, tò mò hỏi anh: “Anh tặng quà cho hai đứa nhỏ, của em đâu? Quà của em thì sao?”
Tạ Minh Đồ cười cười nhéo mặt cô, “Có chứ, không thiếu phần của Mạn Mạn đâu.”
“Lại làm thỏ con cho em à?” Bây giờ Tô Hiểu Mạn đã có vô số thỏ con do anh tự tay làm, nhưng chú thỏ mà cô thích nhất vẫn là chú thỏ con với vẻ mặt suy yếu ghé vào trên núi nắm Mạn Mạn trong tay lúc trước.
“Không phải thỏ con.”
“Mạn Mạn đoán xem nó là cái gì đi?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Em không đoán được, anh trực tiếp nói ra đi.”
Chẳng lẽ là tự tay làm một cái loa nhỏ cho cô? Hoặc là máy bay bỏ túi nhỏ?
……
Tạ Minh Đồ cầm một cái hộp gỗ tinh xảo màu đỏ đặt trước mặt Tô Hiểu Mạn. Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt, chẳng lẽ đồng chí Tiểu Đồ lại đánh trang sức gì đó cho cô nữa hả?
Cô mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong chứa đầy các cây gì đó có hình ống tròn nhỏ. Tô Hiểu Mạn cũng không biết đây là cái gì, nhìn như là bút, lại đoán đây hình như là son môi gì đó.
Tô Hiểu Mạn lấy ra một cây thì phát hiện chúng được làm cực kỳ tinh xảo, bên ngoài còn có hình điêu khắc trên gỗ, vẫn là khắc hình thỏ con quen thuộc. Câu mà cô vừa cầm ra được khắc hình thỏ con kiêu ngạo đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Cô sửng sốt, lại cầm ra một cây khác, lần này hình được khắc trên đó là thỏ con và bánh trung thu.
…… Rốt cuộc thì đây là thứ gì?!!!!
Tay nghề của đồng chí Tiểu Đồ bắt đầu đa dạng hơn rồi đấy hả???
Vừa mở cây được khắc hình thỏ con kiêu ngạo ra, Tô Hiểu Mạn lập tức thấy bên trong là một thỏi có màu đỏ tươi sáng.
Tô Hiểu Mạn: “??!!!!”
Đây lại là son môi sao?!
Thảo nào cô lại thấy quen mắt như vậy.
Cô vội vàng xoay thử, son môi lập tức nhô lên. Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm màu sắc này, thử tô lên trên cổ tay mình, nghĩ thầm cây son hình thỏ con kiêu ngạo này có màu hồng như ớt cay, hơi khác so với màu đỏ tươi một chút, thiên về nhạt hơn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận