Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 63 - Từ Chối




Khương Yến Đường vậy mà lại chọn Tô Hiểu Mạn, Hà Lượng cùng Trương Lị Lị đều sững sờ, trong mắt Triệu Thanh Thanh cũng lóe lên sự kinh ngạc.
Liễu Triệu Cường thở ra một hơi thuốc lá, quả thật xằng bậy mà, sao có thể để Hiểu Mạn ngồi xe đấy.
Ông nghiêng đầu nhìn về phía đứa cháu gái của mình.
Tô Hiểu Mạn kéo tay áo Tạ Cẩu Tử, lời lẽ nghiêm túc nói: “Tôi muốn ngồi cùng với chồng tôi.”
Như này mới đúng chứ!
“Trương Lị Lị, cháu đến ——”
Liễu Triệu Cường lắc đầu, thầm nghĩ đây là xảy ra chuyện gì vậy, thôi, xếp chỗ nhanh một chút, đuổi những người trẻ tuổi này đi càng sớm càng tốt.
Không phải chỉ là một chỗ ngồi sao, làm gì phải chọn đi chọn lại, nhiều yêu cầu như vậy chứ.
Đúng lúc này, thanh niên trẻ tuổi trong thôn Đường Kiến Cường ôm túi của mình, chạy đến ngồi lên xe của thanh niên trí thức: “Vẫn là để tôi ngồi chỗ này đi.”
Chàng trai trẻ thiếu kiên nhẫn Đường Kiến Cường không chịu được bọn họ mấy cái cứ chọn này chọn kia, vì vậy anh đã quyết định bản thân “xả thân vì mọi người”.
Lúc ngồi lên xe bò của nhóm thanh niên trí thức, Đường Kiến Cường vẫn có chút nhớ thương mà liếc nhìn mái tóc của Tạ Minh Đồ, trong mắt mang theo mấy phần cực kì hâm mộ.
Thanh niên nông thôn thành thật với mái tóc ổ chim Đường Kiến Cường vô cùng muốn ngồi cùng Tạ Minh Đồ.
Sáng nay ngay khi nhìn thấy mái tóc của Tạ Minh Đồ, anh ấy bỗng thấy rất thích, anh ấy cảm thấy kiểu tóc của Tạ Minh Đồ đẹp hơn so với những thanh niên khác trong làng, cũng đẹp hơn so với các thanh niên trí thức đó, quả thực chỉ có thợ cắt tóc trong thành mới cắt được kiểu tóc thời thượng này.
Người trẻ tuổi theo đuổi kiểu tóc thời thượng là không có lý do, vì vậy thanh niên hai mươi tuổi Đường Kiến Cường rất muốn ngồi cạnh Tạ Minh Đồ để quan sát kỹ kiểu tóc của anh ấy.
Tô Hiểu Mạn bắt gặp thấy biểu tình “Lưu luyến” kia của Đường Kiến Cường thì không biết nói gì cho phải.
Cô ấy nhìn về phía Tạ Minh Đồ, nghi hoặc nghĩ liệu anh ấy và Đường Kiến Cường có phải là anh em tốt của nhau không.
Vẻ mặt của Tạ Minh Đồ cũng vô cùng khó hiểu về việc này.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Liễu Triệu Cường thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông cũng không dặn dò gì nữa, nhìn theo hai chiếc xe bò đi ra khỏi cửa thôn.
Phía trước là xe bò của ba thanh niên trí thức cùng với Đường Kiến Cường, người đang nhớ thương mái tóc của Tạ Minh Đồ, đằng sau xe bò của chú Trần, Trương Lị Lị cùng với hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ.
Chú Trần cậy mình nhiều tuổi chiếm vị trí tốt nhất, cầm quạt tròn phe phẩy một cách vui vẻ, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ngồi cạnh nhau, Trương Lị Lị ôm túi ngồi dựa vào góc, cách xa ba người họ.
Lúc này tâm trạng Trương Lị Lị rất tệ, nghĩ đến việc vừa rồi Khương Yến Đường chọn Tô Hiểu Mạn mà không phải cô ấy …
Trương Lị Lị vì chuyện này canh cánh trong lòng, nhưng bản thân cô cũng không nhận ra tại sao mình lại quan tâm đến việc như vậy.
Hà Lượng quay đầu nhìn về phía Trương Lị Lị, trong lòng anh ta vẫn đang suy nghĩ về việc quay lại với Trương Lị Lị, ở trong mắt anh ta, Trương Lị Lị ôm túi ngồi cô đơn trong góc, vô cùng đáng yêu, có thể khơi dậy tình cảm của anh ta.
Khương Yến Đường ngồi bên cạnh anh ta cũng quay đầu lại nhìn Tô Hiểu Mạn một cách thản nhiên.
Tạ Minh Đồ thấy vậy thì không chút dấu vết dịch người che Tô Hiểu Mạn ra sau lưng, thành công ngăn cản tầm nhìn của đối phương.
“Mạn Mạn, em muốn nghỉ một chút không? Dựa vào anh đi.”
Ngồi xe bò tương đối xóc nảy, cũng không được thoải mái lắm, Tạ Minh Đồ ý bảo cô có thể dựa vào người mình nghỉ ngơi một chút.
Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu từ chối.
Thấy cô từ chối, trong mắt Tạ Minh Đồ toát lên sự thất vọng, nhưng anh vẫn thành thật giữ khoảng cách giữa hai người.
Lúc này Tô Hiểu Mạn lại có chút hối hận, cô cho rằng lời từ chối của mình đã làm Tạ Minh Đồ bị tổn thương, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, vậy mà lời vừa rồi của mình lại như là tỏ ra chán ghét anh.
Hai người họ cũng coi như là đồng đội của nhau, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nướng thịt thỏ, cũng không có gì tỏ ra không ưa nhau.
Vì vậy Tô Hiểu Mạn đặt túi quần áo ở giữa hai người, dựa vào người anh ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó thì ngủ thiếp đi rồi.
Tạ Minh Đồ cúi đầu xuống, không ai thấy được khóe miệng của anh đang nhếch lên một cách vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận