Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 304 - Không Muốn




Tô Hiểu Mạn thật sự không thể hiểu được sao người đàn ông này nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên hỏi câu này, nghĩ thầm cái tên Cẩu Tử này, có bản lĩnh hỏi cô muốn sinh con hay không, vậy mà sao lại không có bản lĩnh cùng cô thực hành chút chuyện có thể sinh con chứ?
“Không muốn.” Tô Hiểu Mạn hừ lạnh nói.
Tạ Minh Đồ vội vàng nói: “Vậy thì hai chúng ta không cần sinh con.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hôm nay Tạ Minh Đồ đột nhiên hỏi cô câu này, chắc hẳn là do Liễu Thục Phượng nói gì với anh, đoán chừng lại là thúc giục hai người nhanh sinh con.
Cô quay lại nhìn anh: “Anh không thích có một đứa bé lớn lên trông giống em sao?”
Tạ Minh Đồ trong tiềm thức trả lời “Muốn”, nhưng sau khi nghĩ một hồi thì anh lại liên tục lắc đầu: “Không sinh con.”
"Anh không muốn nhưng em thì muốn có một đứa con giống như anh đâu, là trai hay gái đều được cả." Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, không tự chủ được mà vươn tay sờ lên bụng của mình, cô vẫn đang mong chờ trong tương lai nơi này có thể mang thai một sinh mệnh nhỏ bé đấy.
Con của cô cùng Tạ Minh Đồ.
Cái tên Cẩu Tử chết tiệt này, luôn chỉ biết nói nhưng không chịu làm gì cả, chỉ dám nói đến chuyện sinh con, lại không dám làm chuyện có thể sinh con.
Chờ mấy chục năm về sau cô sẽ đem chuyện này ra chế giễu anh ấy.
“Vậy anh với Mạn Mạn chỉ sinh một đứa nhé.”
“Ừm.” Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý, nhắc lại thêm lần nữa: “Chỉ sinh một đứa.”
Dù là một đứa con trai nghịch ngợm cũng được, hay một đứa con gái nghịch ngợm cũng thế, đều chỉ sinh một đứa, chỉ sợ thật sự sinh ra là một đứa nhóc nghịch ngợm, thường xuyên leo nóc lật ngói……
Có lẽ đến lúc đó cô sẽ thấy hối hận.
"Được." Tạ Minh Đồ mỉm cười đồng ý, anh nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng hạnh phúc ôm cô vào lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tô Hiểu Mạn đợi một lúc cũng không thấy anh có hành động gì.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô cũng nhắm mắt lại, trong lòng chửi thầm anh mấy câu, cái tên đàn ông chỉ biết nói không biết làm này, nếu sau này anh còn như vậy thì em sẽ không cho anh chạm vào đâu.
Nhưng cô lại không biết rằng hôm nay Tạ Minh Đồ đã xem Hoàng Lịch ở nhà mẹ vợ.
—— hôm nay không thích hợp.
Dù sao làm Liễu Hạ Huệ nhiều ngày như vậy anh còn vượt qua được, Tạ Minh Đồ cảm thấy lần đầu tiên của anh và Mạn Mạn phải chọn một ngày thật đẹp.
Vì đón Tết nguyên đán, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã cùng nhau chuẩn bị rất nhiều đồ để ăn Tết, Tô Hiểu Mạn gói sủi cảo, làm bánh mật, bánh mì chiên, nấu một món cá mỗi năm đều có, Tạ Minh Đồ thì trải giấy đỏ, lấy bút lông chấm mực trong nghiên, viết mấy đôi câu đối xuân, chữ viết thư pháp của anh ấy cũng không tồi, liên tục viết vài câu đối sau đó mang năm sáu câu đối đến nhà họ Tô.
Bố vợ Tô Quốc Đống tỏ vẻ khó chịu lườm anh ấy vài cái, mẹ vợ Liễu Thục Phượng thì vui vẻ nhận lấy, nhiệt tình khen ngợi nói: "Ôi chao, đây là chữ viết của con rể mẹ à, sao lại có thể viết đẹp như vậy chứ."
Đúng mấy bà thím cũng đang ở nhà họ Tô, thấy vậy thì vô cùng ghen tị, dứt khoát nhờ Tạ Minh Đồ giúp mấy người họ viết đôi câu đối xuân, Tạ Minh Đồ cũng nhân tiện giúp họ viết một chút.
Vì vậy mà lúc anh ấy về đến nhà, trên người nhiều kiếm được thêm mấy đồng tiền và một túi kẹo bánh kẹo, còn có người tặng cho anh chuỗi ớt đỏ treo ở trên cổ, anh cũng cứ để nó treo như vậy mà đi về nhà.
Tô Hiểu Mạn ở nhà nhìn thấy tạo hình như kia của anh, thì cười đến đau cả bụng.
“Tiểu Đồ, tiểu Đồ, tiểu Thố, anh có biết lúc em nhìn thấy anh thì nhớ đến cái gì không? Em nhớ đến một món ăn!”
—— Đầu thỏ cay.
Trên cổ con thỏ treo một chuỗi ớt cay, còn không phải là món đầu thỏ cay sao.
Tô Hiểu Mạn giúp anh tháo chuỗi ớt trên cổ xuống, sai anh mang câu đối ra dán trước cửa, Tạ Minh Đồ còn đem giấy cắt thành hoa văn dán trên cửa sổ, anh quả thực là một anh Cẩu Tử vô cùng tài năng, anh còn tiện tay làm thêm vài chiếc đèn lồng đỏ rất đẹp đem treo ở dưới mái hiên.
Sau khi để anh đi tắm rửa xong, Tô Hiểu Mạn gọi anh vào ăn cơm tất niên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận