Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 557 - Không Lỗ




Ông bà nội Khương thích ăn hạt dưa ngũ vị hương, hai đứa nhóc con nhà bọn họ thích ăn hạt dưa vị bơ,, bản thân Tôi Hiểu Mạn thích ăn hạt dưa hương vị trà xanh, về phần TCẩu Tử nhà bọn họ, hạt dưa nào anh Cẩu Tử nhà cô cũng ăn được hết.
Bởi vì nhà mình cũng ăn, Tôi Hiểu Mạn yêu cầu chất lượng hạt dưa nghiêm ngặt mười phần, nguyên liệu hạt dưa phải sàng lọc tối thiểu ba lần, phải loại bỏ đá sỏi đất cát lẫn trong hạt dưa, mà hạt dưa hỏng, lép, xấu cũng phải lấy ra toàn bộ, chỉ lấy những hạt dưa đẹp no đủ đầy nhất.
“Xưởng trưởng Tô, cô yêu cầu cao như vậy, hạt dưa của chúng ta phải bán bao nhiêu tiền một cân chứ?”
“Nếu mà bán giá thấp, cô lại làm như thế, nhà máy này của chúng ta sớm muộn gì cũng đóng cửa mà thôi.”
“Cô bán giá quá cao thì sẽ không có ai mua đâu.”
“Tôi nhìn thấy hạt dưa bán bên lề đường, người ta còn cố ý trộn lẫn cả cát vào, lúc ăn hạt dưa cắn phải mấy hạt sạn cũng chẳng ai nói gì cả, nếu để mọi người lấy ra hết, vậy một cân hạt dưa phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Trước mắt thị trường hạt dưa hay bán tám hào một cân tới nửa nguyên một cân, rẻ nhất là bảy hào, giá này xác thật là rẻ, mà tạp chất bên trong rất nhiều, cũng nhiều hạt dưa xấu, nhưng mà lại thắng ở chỗ rẻ, vẫn có rất nhiều người đi mua, chiếm cứ phần lớn không gian của thị trường, đương nhiên hạt dưa quá kém thì chẳng có ai thích cả. Giá của hạt dưa phổ thông bình thường tầm hơn kém một nguyên tiền gì đó, cũng có rất nhiều người thích mua loại hạt dưa này, là mặt hàng đứng đầu thị trường, loại tốt một chút cũng có loại một khối hai một cân, một khối năm một cân, mà loại một khối tám một cân hình như chính là loại hạt dưa tốt nhất mà cũng đắt nhất.
Mà hạt dưa của Tôi Hiểu Mạn dự định bán hai khối tiền một cân.
Quản lý xưởng hạt dưa là Vương Lâm đang lo lắng hạt dưa không bán được thay cho cô, hắn là công nhân cũ ở xưởng thực phẩm, hiện giờ xưởng thực phẩm biến thành xưởng hạt dưa cỡ nhỏ, hắn lại đi làm lại một lần nữa, cũng không muốn cái xưởng này mới mở cửa chưa được mấy ngày thì xưởng hạt dưa này của bọn hắn lại phải đóng cửa.
“Hai khối tiền, vậy thì quá đắt, bán không được đâu, không dễ bán chút nào, người bình thường cũng chỉ ăn loại hạt dưa một khối hai một cân, không ai bỏ được tiền ra mua loại hạt dưa hai khối một cân này đâu.”
Tôi Hiểu Mạn cười cười: “Người bình thường cũng không ai đi mua cả một cân hạt dưa đâu, phần lớn mọi người chỉ mua một hai lạng, ở trong thành phố này của chúng ta, phần lớn mọi người bỏ một hai hào ra ăn hạt dưa cũng không có gì khác biệt lắm.”
Vương Lâm thở dài một hơi: “Xưởng Trưởng, tôi không khuyên được cô, đợi tới khi không bán được hạt dưa thì người nóng nảy chỉ có cô thôi.”
Tôi Hiểu Mạn cũng không lo chuyện hạt dưa không bán được, nếu hạt dưa không bán được, thì bản thân cô sẽ giữ lại ăn hết, lúc đầu cái xưởng hạt dưa này cũng chỉ để tiện cho người trong nhà mà thôi.
“Cậu không cần phải lo lắng hạt dưa bị ế, không bán được tôi cũng sẽ không đóng cửa đâu.”
Tôi Hiểu Mạn tin tưởng trình độ cuộc sống của mọi người đang không ngừng, mà yêu cầu về vật chất cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng cao hơn, lúc chưa có tiền có thể chịu đựng được việc ăn hạt dưa xấu không ngon, nhưng sau khi trình độ cuộc sống đề cao, sẽ chẳng ai có thể chịu đựng được hạt dưa chất lượng kém cả.
Dù sao thì, hạt dưa có quý giá tới cỡ nào, chẳng phải cũng chỉ tốn có mấy khối tiền được một cân hay sao?’
Không phát triển được thì về sau bán bỏ nhà máy đi, không lỗ.
Tôi Hiểu Mạn để người hủy đi bảng hiệu của xưởng thực phẩm cũ, thay vào đó là tấm biển “xưởng thực phẩm Thỏ con”, bảng hiệu nhà họ còn có cả nhãn hiệu, là cô cố ý đi tìm cô con gái Tiểu Dao Dao nhà mình nhờ con bé vẽ cho cô một con thỏ con đơn giản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận