Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 365 - Đăng Ký Kết Hôn




Tô Hiểu Mạn cười, “Anh tham ăn thế? Rõ ràng son môi đắng ngắt.”
“Không, ngọt mà.”
Ban đêm, chú rể tự mình dùng hành động để thực hiện lời nói của mình, nghiêm túc ăn hết sạch son môi của vợ yêu vào bụng. Cô dâu mặc áo cưới đỏ cực kỳ dung túng chồng mình, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực anh.
Anh muốn làm bao nhiêu cô cũng đều chấp nhận hết, khác hoàn toàn so với những lần trước kia. Hai người quấn quýt lấy nhau mà không có vật cản thường dùng trước đây.
Lựa chọn mùa đông để trải qua đêm tân hôn cũng có mặt tốt, cụ thể là vào mùa đông thì ban đêm rất là dài. Đêm nay không có tuyết rơi, gió lạnh thổi khiến lá trên cây rụng hết, nến đỏ trong phòng tân hôn đốt sáng cả một đêm dài cho đến tận bình minh.
Niềm vui kéo dài tới tận khi trời gần sáng.
Tô Hiểu Mạn không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã sáng chói rồi. Cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, vừa mở mắt ra thì đã thấy Tạ Minh Đồ đang ôn nhu nhìn mình.
Một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến lan tràn từ dưới đáy lòng đến khắp toàn thân cô.
Cô cực kỳ thích những lúc ngủ một giấc dậy là có thể nhìn thấy anh.
Cô đã quen với trạng thái mềm yếu bủn rủn mỗi khi tỉnh dậy sau khi lăn lộn với anh, thế nhưng lần này lại không giống như những lần trước. Cơ thể cô cứ như rượu nguyên chất sóng sánh dư lại trong chai thủy tinh đang chậm rãi chảy về phía miệng chai vậy.
Nàng ôm chăn ngồi dậy, cả người vô cùng nhức mỏi.
“Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ thân mật ôm cô vào trong ngực, không cầm lòng được mà cắn lên môi cô. Tô Hiểu Mạn hôn lại anh, giọng nói nghẹn ngào cất lên: “Em muốn đi tắm rửa.”
“Được, để anh đi đun nước cho em.”
Tạ Minh Đồ đút cho cô ăn một bát cháo trước rồi mới bế cô đi tắm rửa. Lần tắm này cực kỳ lâu, càng tắm càng mệt mỏi, tắm xong Tô Hiểu Mạn lại ngã lên giường ngủ tiếp.
Ông nội Khương và bà nội Khương cùng ngồi trò chuyện ngoài sân chứ không đi quấy rầy cặp vợ chồng trẻ trong phòng, cũng làm như không biết cả ngày hai người bọn họ chưa ra khỏi phòng lần nào.
Cả ngày nay Tô Hiểu Mạn không bước chân ra ngoài lần nào.
Ngày hôm sau cô mới cùng Tạ Minh Đồ trở về nhà mẹ đẻ. Liễu Thục Phượng thấy con gái liền đưa chắt nội Tô An Khang trong lòng ngực mình tới cho cô bế, “Nào, bế cháu trai lớn của con một lần rồi mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại đi.”
Tô Hiểu Mạn bế em bé mềm mại trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng chọc chọc mặt cậu bé, “Bé ơi, cháu có biết cô không?”
“Cô là cô nhỏ của cháu nè.”
Vừa nói Tô Hiểu Mạn vừa không nhịn được cười, cảm thấy mình kêu như bồ câu vậy.
Liễu Thục Phượng thấy con gái mình như vậy liền vội vàng gõ lên trán cô một chút, “Có nghe thấy mẹ nói gì không đấy?”
“Con và Minh Đồ có thể tính đến chuyện có một đứa con được rồi đấy.”
“Con biết rồi, biết rồi mà mẹ.” Tô Hiểu Mạn tùy ý đáp ứng. Người lớn chính là như vậy, lúc chưa kết hôn thì vội vàng thúc giục tìm đối tượng để kết hôn, kết hôn rồi thì lại lập tức giục sinh con.
Ngày hôm qua lúc làm cùng Tạ Minh Đồ cô không dùng biện pháp an toàn, còn về việc có con hay không thì cứ tùy duyên phận đi.
Không tới mấy ngày sau, hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn lại về trong thành. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ông nội Khương, bà nội Khương cùng với những ông bà khác quanh đó, hai người bọn họ lại phải tổ chức hôn lễ một lần nữa ở trong đại viện của hưu sở.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất là mệt mỏi, loại chuyện như hôn lễ này cả đời chỉ làm một lần là được rồi mà. Thế nhưng cô không lay chuyển nổi sự nhiệt tình của nhóm người già ở đây nên đành phải sắp xếp tổ chức hôn lễ một lần nữa vào cuối năm.
Trước lúc đó, vào ngày mười tám tháng chạp lịch âm, ngay từ sáng sớm tinh mơ, khoảng hai ba giờ sáng thì Tạ Minh Đồ đã tỉnh dậy rồi nằm trên giường tới tận bình minh. Trời vừa sáng anh đã lôi Tô Hiểu Mạn chạy ra khỏi nhà để đi đăng ký kết hôn luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận