Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 537 - Quá Vô Dụng




Thôi vậy, sau khi bàn bạc xong với Trương Tiến, việc chuyển thể kịch bản của truyện chủ yếu sẽ do biên kịch của bên nhà máy tiến hành chỉnh sửa, sau khi sửa đổi xong sẽ cho bọn họ xem qua một lần, sẽ không cải biên thay đổi quá nhiều cốt truyện.
“Tất nhiên rồi, tất nhiên là như vậy rồi.”
Sau khi xử lý xong chuyện này, trong lòng Tô Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm một cái, nghĩ đến việc sau này sẽ nhìn đến phim hoạt hình được chiếu ở rạp, vậy cũng không liên quan gì đến cô ấy nữa.
*
Vào thời điểm cuối năm, người người nhà nhà đều chuẩn bị đón năm mới, trong thành phố đã rơi một trận tuyết rất lớn, gió bắc gào rít suốt đêm, giống như trong thơ cổ đã miêu tả, hàng ngàn hàng vạn cây lê nở hoa.
Cánh cửa được mở ra trong ánh nắng ban mai mờ ảo, bên ngoài nhà là một mảnh mờ ảo xám trắng, gió lạnh thổi đến khiến người ta run rẩy.
Mọi người trong gia đình dậy sớm rủ nhau đi xúc tuyết ở ngoài sân, rồi đun nước nóng, nấu bữa sáng, tiếng rao bán bánh bao, bánh rán và sữa đậu nành vang lên, xuyên suốt từ đầu ngõ đến tận cuối ngõ.
Khương Lôi Ngạn mua một miếng bánh rán nóng hổi, sau đó bước đến gõ cửa nhà em trai, ông nội và bà nội Khương mở cửa cho anh vào.
Hai vị boss nhà anh mùa đông cũng rất tao nhã, đang ngồi chung quanh lò sưởi pha trà ngắm tuyết rơi trong sân.
Khi nhìn thấy Khương Lôi Ngạn thì nhanh chóng rót cho anh một tách trà nóng.
“Thằng hai à, cháu cuối cùng cũng đến rồi.”
Khương Lôi Ngạn thổi vài cái, sau đó uống sạch cốc trà nóng trong tay: “Ông nội bà nội, hai người quả là có nhã hứng.”
Trên người anh ta mặc chiếc áo khoác quân đội, đi ủng dài, trên đầu đội một chiếc mũ dày, trên mũ có rất nhiều tuyết đọng, bà nội Khương giúp anh ta phủi những bông tuyết dính trên quần áo.
“Em trai em dâu đi đâu rồi ạ?”
Anh ta vừa dứt lời thì Tô Hiểu Mạn dắt theo hai anh em Tạ Nghiên và Tạ Dao ra khỏi phòng, hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Khương Lôi Ngạn thì vui vẻ xông lên: “Bác Hai, bác hai.”
“Bác hai!!!”
Khương Lôi Ngạn vội vàng ôm lấy bọn nhóc, trái một đứa, phải một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Xin chào Tiểu Thạch Đầu và Dao Dao, hai đứa đã lớn như vậy rồi, vô cùng rắn chắc.”
Tạ Nghiên: “Tên con không phải là tiểu Thạch Đầu!!”
Tạ Dao: “Anh là hòn đá đen, ông nội nói là loại đá ném vào trong nước sẽ biến thành mực nước.”
Tạ Nghiên: “…… Dao Dao em cũng là hòn đá!!!!”
Nghiên cùng Dao, thật đúng là có hòn đá.
Khương Lôi Ngạn ôm hai đứa nhỏ vào ngực, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân không kết hôn, không sinh con cũng thật tốt.
Giọng của hai đứa nhỏ này cũng thật lanh lảnh.
Bà nội Khương ngồi bên cạnh nói: “Hâm mộ đúng không? Nếu hâm mộ thì chạy nhanh tìm một cô bạn gái đi, bây giờ mấy đứa cháu trong nhà chỉ có cháu vẫn chưa kết hôn, anh cả cháu có con rồi, em gái của con cũng vừa sinh con xong, chỉ có con là vẫn một mình lẻ bóng.”
Khương Lôi Ngạn: “Trong nhà có mấy đứa trẻ này là đủ rồi, con không muốn kết hôn cũng không muốn sinh con, quá rắc rối.”
Anh cũng không phải không từng nỗ lực để thoát khỏi cảnh độc thân, nhưng tiếc là đến bây giờ anh vẫn chưa gặp được cô gái khiến mình rung động, thời đại này muốn kết hôn cũng không thể tùy tiện tìm một cô gái để kết hôn rồi để ở đấy không quan tâm không phải sao?
Thay vì tùy tiện tìm một cô gái để kết hôn rồi suốt ngày cãi nhau, vậy thì không kết hôn còn tốt hơn.
Hai đứa nhóc này cũng quá ồn ào.
Trong lòng Khương Lôi Ngạn chua xót nghĩ rằng: Anh mới không thích trẻ con đâu.
Ông nội Khương ung dung nói: “Thôi đi, hai người già chúng ta cũng không thúc giục cháu nữa.”
Thế hệ thứ ba này của nhà họ Khương cũng có đủ con cháu rồi, cũng không cần phải thúc giục việc hôn nhân của Khương Lôi Ngạn nữa, dù sao thì giục nhiều cũng không có tác dụng gì.
Thằng thứ hai cũng quá vô dụng rồi.
Sau khi chào hỏi thơm hôn bác hai của chúng xong, hai đứa trẻ lại chạy đến ôm mẹ chúng, Tô Hiểu Mạn mang một ít đồ ăn vặt và bánh ngọt ra, hai đứa nhỏ đi theo sát bước chân cô, Tạ Minh Đồ bước ra sân, chào hỏi anh hai, hai anh em dẫn hai đứa nhỏ chơi đắp người tuyết.
“Em dâu này, anh nghe nói tạp chí Mạn Thảo là do em thành lập?”
Tô Hiểu Mạn trả lời: “Đúng vậy, sao vậy anh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận