Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 56 - Giải Đề




Tô Hiểu Mạn lấy ra một ít sách cũ ở nhà họ Tô, trước kia cô mang về là vì muốn lấy lòng Khương Yến Đường , tích cực dựa sát vào các phần tử tri thức, mua không ít sách cũ về để học tập, cũng có một số sách giáo khoa trung học cũ.
Cô tính toán đem về nhà họ Tạ.
Sách đều là sách tốt, chờ mấy năm nữa khôi phục lại thi đại học vẫn còn có chút tác dụng, có thể xem trước một ít, hiện giờ chính bản thân Tô Hiểu Mạn không nhất định cần số sách này nữa, nhưng có thể đem về nhà họ Tạ cho Tạ Minh Đồ.
Nhóc đáng thương hay bị bắt nạt kia, nấp ở cửa sổ bên phòng học nghe lén học sinh bên trong học bài, nghĩ đến hình ảnh được miêu tả từ miệng thím Chu kia, Tô Hiểu Mạn không nhịn được cảm thấy chua sót.
Cô đóng gói lại số sách cũ này, ôm ở trong ngực, mang về nhà họ Tạ.
Vẫn là căn nhà cũ nát kia, Tạ Minh Đồ cao gầy nhìn số sách Tô Hiểu Mạn mang về, không để ý chút nào, đôi mắt chuyên chú mà nhìn Tô Hiểu Mạn ở đối diện, đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng, như là một bầu trời đầy sao.
“Mạn Mạn, cô rất khác trước kia.” Tạ Minh Đồ vẫn còn nhớ bộ dáng cô đứng trước đám người, má đào mặt phấn, tóc dài đen nhánh kết thành bím rũ trên vai, gió nhẹ phất qua ngọn tóc cô, xinh đẹp vô cùng.
— Cô còn nói mình là chồng cô ấy.
Tô Hiểu Mạn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi thay đổi rồi, hiện tại tôi biến thành Tô Hiểu Mạn phải học tập tử tế, tích cực hướng về phía trước.”
Tạ Minh Đồ cười với cô, đôi mắt rất ôn nhu.
Đôi mắt Tạ Cẩu Tử lúc cười rộ lên xinh đẹp vô cùng, tim Tô Hiểu Mạn theo bản năng đập chậm mất một phách, nhưng mà qua một giây sau, cô lại che đi đôi mắt.
Trước mắt trên dưới tên nhóc này tương phản quá lớn, mà bản thân anh cố tình lại chẳng có chút tự giác nào cả.
Tô Hiểu Mạn có chút oán niệm mà liếc nhìn đối phương, nghĩ thầm không biết tới lúc nào gia hỏa này mới nguyện ý chỉnh tu lại nhan sắc của chính mình.
Chậc, như vậy cũng tốt, miễn lại ảnh hưởng học tập.
Tô Hiểu Mạn cầm lấy một quyển sách, vừa lật ra chính là rất nhiều đề mục, làm cô có hơi hoa mắt, thời đại này Tô Hiểu Mạn vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai, tính lên hẳn cũng chỉ mới là học sinh tiểu học.
…. Đúng vậy, học sinh tiểu học.
Cô lại liếc mắt nhìn Tạ Minh Đồ, tên cộc lốc này phỏng chừng cũng là một đứa “học sinh tiểu học”.
Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ quyển sách, nói với Tạ Minh Đồ: “Tạ Minh Đồ, anh có muốn học với tôi không? Có một số đề tôi không biết làm, anh có muốn thử xem hay không?”
Tạ Minh Đồ gật đầu, cũng xán tới đây.
Hai đứa “học sinh tiểu học” bọn họ châu đầu ghé tai nghiên cứu đề toán cấp hai.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy chính mình có ưu thế hơn, cô muốn chiếm vị trí chủ đạo, dù sao thì cô cũng chẳng phải học sinh tiểu học thật, bản thân khác của mình đã sớm tốt nghiệp đại học từ lâu!
Vì thế học sinh tiểu học Tô Hiểu Mạn rất có vị thế của giáo viên, tính toán kiểm tra thử trình độ của học sinh tiểu học Tạ một chút.
Tô Hiểu Mạn đọc qua vài lượt sau đó đưa cho Tạ Minh Đồ một cái đề kiểm tra năng lực.
“Anh làm bài trước đi.”
Tô Hiểu Mạn muốn xem trình độ của đối phương tới đâu, có thể Dương Anh Tử tới tiêu chuẩn một học sinh đã tốt nghiệp tiểu học hay không, tuy rằng cô cũng hoàn toàn không biết tiêu chuẩn của một học sinh đã tốt nghiệp tiểu học ở thời đại này là cái gì.
Tạ Minh Đồ cầm lấy đề, nhìn chăm chú chữ của Tô Hiểu Mạn ở bên trên, thoáng… có hơi xấu.
Vì Tô Hiểu Mạn viết hơi nhanh một chút, chữ cũng hơi qua loa, đồng thời vì chiếu cố cảm nhận của học sinh Tạ, cố ý viết xấu một chút.
“Sao anh không viết hả? Không biết viết ư?” Thấy đối phương vẫn nhìn đề mà không nhúc nhích, Tô Hiểu Mạn đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn.
Đề mục trước mắt chỉ là cộng trừ đơn giản mà thôi, chẳng lẽ tới cái này Tạ Minh Đồ cũng không biết làm?
Đề thứ nhất là 7857 thừa lấy 568.
Mấy con số này đều do Tô Hiểu Mạn tùy tay viết, người bình thường có học ai cũng có thể tính ra được.
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Có.”
Tạ Minh Đồ cầm lấy bút, bắt đầu giải đề.
Tô Hiểu Mạn ngồi một bên, trơ mắt nhìn gia hỏa này tùy tiện giải đề, thời gian tính toán đáp án đề, cơ hồ là một giây anh xong một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận