Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 394 - Mới Chuyển Tới




“Mấy ngày nay chị sẽ làm quen trước với nơi này nhé, chị mới đến Bắc Kinh đúng không, ở chỗ chúng em có rất nhiều chỗ chơi thú vị và chỗ ăn ngon…..”
“Cái gì? Chị Hiểu Mạn, chị đã kết hôn rồi sao? Sao sớm như vậy!” Sau khi nghe tin cô đã kết hôn, tiểu Đinh của phòng sân khấu nghệ thuật tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Ừm, có thời gian đến nhà chị ăn một bữa cơm nhé.”
Tiểu Đinh là một cô gái địa phương vô cùng ngay thẳng phóng khoáng, có khuôn mặt tròn tròn vô cùng đáng yêu, khi nói chuyện luôn mang theo vài phần ý cười, con người cô ấy không chỉ cởi mở còn vô cùng thích ăn, theo lời của người Đoàn ca múa nói, tất cả tiền lương hàng tháng cô ấy đều dùng vào việc ‘ăn’.
——Hệ số Engel bùng nổ.
Tô Hiểu Mạn vừa mới đến khu nhà của Đoàn ca múa báo cáo, hầu như người của đoàn đoàn ca múa đều đi vắng hết rồi, cô cũng không có chuyện gì cần phải làm, vì vậy sau khi tiểu Đinh đưa cô đi tham quan một vòng quanh khu nhà xong thì dẫn cô đi dạo quanh các ngõ nhỏ ở đây.
“Đường này, đúng rồi, gầm cầu vượt phía trước, trước đây có nhiều hoạt động rất thú vị.”
“Nhà em ở bên kia.”
……
Tô Hiểu Mạn đi theo cô dạo quanh các con ngõ một vòng, đi dạo đến nỗi cô hoa mắt chóng mặt, cô chỉ có thể theo sát tiểu Đinh, nếu như đi lạc, cô cũng không biết làm cách nào để quay lại.
Tiểu Đinh dẫn cô đi món thịt tẩm bột rán, đậu hà lan vàng chính cống ở đây, Tô Hiểu Mạn nếm thử một ngụm sữa đậu nành, thật sự không thể uống thêm được nữa, hai người mới đứng dậy vui vẻ đi dạo xung quanh, cuối cùng lúc quay về trong tay mỗi người đều cầm hai xiên kẹo hồ lô đỏ rực.
“Chị Hiểu Mạn, nhà chị ở chỗ nào? Em muốn đến thăm nhà chị một chút.” Sau khi đi chơi ăn uống với nhau cả nửa ngày, hai người đã hình thành một tình bạn cách mạng sâu sắc.
Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý: “Được chứ, nhưng mà làm phiền em dẫn chị quay về đấy.”
Cô đã bị ngõ nhỏ ở đây khiến cho choáng váng rồi, bây giờ như thế nào đi trở về tứ hợp viện nhà mình Tô Hiểu Mạn cũng không nhớ được rồi, chỉ đành phải nhờ tiểu Đinh đưa cô trở về.
Hai người mỗi tay cầm một xiên kẹo hồ lô to, ở trên đường vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, Tô Hiểu Mạn vén tóc bên tai, quay sang hỏi tiểu Đinh: “Ở chỗ em, khi ăn kẹo hồ lô đều khiến người chú ý như vậy sao?”
Tiểu Đinh lè lưỡi, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như tranh vẽ của Tô Hiểu Mạn, trong không khí mùa đông giá rét, ảm đạm như vậy, bầu trời đều là xám xịt, mà chị Hiểu Mạn mới tới này dù chỉ ăn mặc một chiếc áo khoác bông đơn giản, cũng không giấu được khí chất tươi mát thoát tục như đóa hoa này của chị ấy.
Trong tay cô ấy lại cầm hai cây kẹo hồ lô đỏ tươi như vậy có thể không thu hút sự chú ý của người khác được sao?
“Một mình em khẳng định sẽ không gây sự chú ý như vậy, là do chị Hiểu Mạn đấy, chị trông xinh đẹp như vậy mới khiến người khác chú ý đấy.”
“Cũng không biết người đàn ông nhà nào mà may mắn như vậy, mới cưới được một mỹ nhân xinh đẹp như chị thế.”
“Đợi em đến nhà chị gặp anh ấy thì biết thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau đi trong ngõ nhỏ, một lúc sau tiểu Đinh đã đưa cô đến trước một tứ hợp viện, Tô Hiểu Mạn nhìn ngó xung quanh, hả? Hình như đây là nhà của cô thì phải.
Chỉ cần rẽ một cái là đến rồi? Sao không giống lúc trước khi cô đi ra ngoài vậy?
Tiểu Đinh che miệng cười, “Chị Hiểu Mạn, chị ngay cả nhà của mình cũng không nhận ra sao?”
Mặt Tô Hiểu Mạn đỏ bừng nói, “Chị mới chuyển đến ở đây có mấy ngày thôi.”
Tô Hiểu Mạn cô đây mới không phải là người thường xuyên bị lạc đường gì đó đâu, cái thời đại chết tiệt này vậy mà lại không có điện thoại di động, không có bản đồ định vị vệ tinh, thật là thảm, còn không biết cô sẽ phải sống ở đây bao nhiêu năm nữa mới có thể quen được với các ngõ ngách này quá.
“Tiểu Đinh, em đã đến nơi này rồi à? Nhìn em giống như rất quen thuộc đường cái nơi này.”
“Vâng ạ, em có người thân ở gần đây, cách đây cũng không xa lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận