Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 382 - Hồng Đông Lạnh




“Quả hồng đông lạnh sao?” Tô Hiểu Mạn nghe xong thì cực kỳ tò mò, sao cô lại chưa từng nghe qua về cách ăn này nhỉ? Chẳng lẽ là đặt quả hồng bên ngoài để làm nó lạnh sao? Nó sẽ không bị đông thành bánh hồng khô đấy chứ? Hay là thành thứ gì đó khác?
“Cho em nếm thử đi.”
“Được.” Sau khi Tạ Minh Đồ hôn lên trán cô một cái thì xoay người bước ra ngoài, không lâu sau anh liền bưng một cái bát lớn về phòng. Bên trong cái bát nhôm to màu vàng đựng hai quả hồng đã chín, trong bát còn có ít nước nữa.
Nếu chỉ liếc mắt nhìn qua thì trông chẳng giống quả hồng mà giống hai miếng lòng đỏ trứng màu cam hồng vừa mới được đập ra khỏi vỏ.
Màu sắc vô cùng đẹp mắt, hơi mềm, trông sóng sánh như lòng đỏ trứng vậy.
“Món này ăn như thế nào vậy? Quả hồng đông lạnh, chẳng lẽ bên trong nó đã đông lại rồi à?” Tô Hiểu Mạn vừa tò mò chọc chọc quả hồng vừa hỏi, Tạ Minh Đồ đưa một cái ống hút cho cô. Tô Hiểu Mạn ngơ ngác cắm ông hút vào quả hồng rồi hút một ngụm, phát hiện món hồng đông lạnh này có chút thú vị.
Bên trong có không ít nước hồng ngọt ngào, lúc uống còn thấy được chút đá bên trong, vị tràn lan trong miệng. Nước ngọt đá à, nếu trong ngày trời nóng bức mà uống cái này thì đúng là cực kỳ ngon miệng, thế nhưng bây giờ trời lại lạnh.
Cũng giống như nhiều người thích ăn kem vào mùa đông thôi.
“Ngọt lắm luôn! Minh Đồ, anh cũng uống thử chút đi!” Tô Hiểu Mạn nuốt nước ngọt trong miệng xuống, đầu lưỡi vẫn còn dư lại chút đá. Cô nhai nhai, giòn thật đấy.
Tạ Minh Đồ cúi đầu uống một ngụm rồi nhíu mi, “Quá lạnh, Mạn Mạn uống ít thôi nhé.”
Tô Hiểu Mạn gật đầu, cười cười xoa mặt anh, “Được, vậy anh uống đi.”
Tạ Minh Đồ cảm thấy thứ đồ này quá ngọt, anh không thích cho lắm. Thế nhưng đồ lạnh như vậy không thích hợp cho Tô Hiểu Mạn uống nhiều, vì thế hơn một nửa chỗ hồng đông lạnh này đều vào trong bụng anh hết.
Tô Hiểu Mạn lẩm bẩm: “Cũng không biết món hồng đông lạnh này làm như thế nào, sang năm chúng ta cũng làm một chút để uống.”
“Cửa sổ bày nhiều quả hồng như vậy, nhìn đã thấy rực rỡ rồi.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Sau khi ăn sáng rồi nghỉ ngơi xong xuôi, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ định tới nhà cậu ba Tạ Trọng Khải của anh để thăm hỏi. Chung quy là vẫn phải gặp mặt bà ngoại ruột của Tạ Minh Đồ một lần. Bây giờ đang ở trong căn tứ hợp viện này, nếu không đi thăm hỏi từ trước mà để người ta tìm tới tận cửa thì cũng không hay lắm.
Hai người mang theo ít bánh kẹo đi hỏi đường mấy người xung quanh đó, không lâu sau đã tìm được nhà của cậu ba. Hai nhà cũng chỉ cách nhau hai ngõ nhỏ mà thôi.
Hai người tới gõ cửa đúng lúc người nhà cậu ba đều đang ở nhà hết, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn gặp được một người đàn ông trung niên què chân. Chẳng cần hỏi cũng biết người này chính là cậu ba Tạ Trọng Khải của anh. Ngoài ra anh còn có một người cậu út tên Tạ Thành Tông, nhưng cả nhà cậu út thì đang sống trong khu nhà của công nhân viên chức trong đơn vị rồi.
“Hai người tới đây…… Cậu là?! A!!” Tạ Trọng Khải nhìn thấy đôi trai gái trẻ tuổi bên ngoài thì đôi mắt mở to, đây đây đây…… Sao có thể chứ?!
Người thanh niên trẻ tuổi kia mặc một chiếc áo khoác lông, khuôn mặt tuấn tú kia dù có hóa thành tro thì ông cũng nhận ra được, là anh ấy…… Không đúng, hai người bọn họ cũng không quá giống nhau. Diện mạo của thằng nhóc trẻ tuổi này quá mức xuất sắc, còn đẹp hơn vài lần so với anh hai năm đó.
Chẳng cần phải nói gì thì ông cũng đã hiểu rõ thân phận của người thanh niên trước mặt.
…… Vậy đây là con trai của em gái ông sao?!
Người ta đều nói cháu ngoại giống cậu, nhưng thế này thì cũng giống quá rồi đấy?! Rõ ràng thằng bé có tận mấy người cậu, vì cái gì lại giống với……
“Lão Tạ, có chuyện gì thế?!” Cao Mộng Nguyệt bên trong cao giọng hỏi.
“Cháu ngoại trai út của cúng ta dẫn theo vợ thằng bé tới nhà mình.”
“Tạ Minh Đồ.”
“Còn đây là vợ thằng bé, Tô Hiểu Mạn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận