Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 256 - Mục Tiêu Nhỏ




Chờ đến lúc Tô Hiểu Mạn tới đón Cẩu Tử nhà mình đi, suýt chút nữa Cẩu Tử nhà cô đã viết giấy cam đoan với cô.
“Mạn Mạn, em đừng lo lắng, em đừng sợ mà. Anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ đối tốt với em suốt đời, anh sẽ không quan tâm đến những người phụ nữ khác đâu.”
“Mạn Mạn, em đừng rời khỏi anh mà, cả đời này chúng ta chỉ kết hôn một lần thôi. Chờ anh đủ hai mươi tuổi thì chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sau này tuyệt đối sẽ không ly hôn đâu. Nếu như nhà họ Khương đối xử không tốt với em thì anh cũng không trở về nhà họ Khương nữa.”
……
Tô Hiểu Mạn dở khóc dở cười, nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, “Rốt cuộc thì cha và anh trai nói gì với anh thế? Phản ứng lớn như vậy?”
“Chuyện tương lai lo lắng nhiều như vậy làm gì? Nói trước những chuyện đó thì có ích gì, nói lúc nào cũng dễ dàng mà.”
“Minh Đồ, anh không cần nói nhiều lời bảo đảm với em như vậy đâu. Anh nói muốn đối tốt với em cả đời, thế nhưng cả đời dài như vậy cơ mà, không phải anh nói ngoài miệng là em có thể tin tưởng rằng anh sẽ đối tốt với em mà phải xem anh hành động thế nào nữa.”
Tạ Minh Đồ âu yếm ôm vợ mình, nhìn chăm chú đôi mắt của cô, nụ hôn ôn nhu dừng ở thái dương và vầng trán của cô rồi một đường đi xuống hôn lên gương mặt cô, cũng không buông tha chóp mũi nhỏ thanh tú, nhẹ nhàng mút lấy khóe môi của cô.
“Mạn Mạn, anh sẽ dùng hành động cả đời để chứng minh.” Ngữ khí của anh cực kỳ nghiêm túc, trong đôi mắt đào hoa động lòng người ngập tràn sự thâm tình.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy lúc anh dùng đôi mắt này chăm chú nhìn cô thì thật đúng là như đang gian lận vậy, quá thâm tình. Sự thâm tình này khiến cô không nhịn được lạc vào trong ánh mắt làm người ta say mê này, trong khoảnh khắc cô thật sự tin tưởng lời đối phương nói.
Thế nhưng cả đời dài như vậy, bọn họ cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, hứa hẹn của thiếu niên lúc này có thế là sự thật hay sao?
Bọn họ có thực sự đi cùng nhau đến cuối đời, đến khi đầu tóc ọ trắng xóa, đến khi hàm răng cũng đều rụng hết sao? Họ sẽ là một cặp vợ chồng ân ái đến già hay lại trở thành một đôi vợ chồng ghét bỏ tra tấn nhau suốt đời?
Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cô tạm thời không muốn nghĩ đến mấy chuyện này, “Tạ Minh Đồ, anh đừng nói đến cả đời vội.”
“Mạn Mạn……” Tạ Minh Đồ mở to hai mắt, sợ Mạn Mạn không tin mình. Anh đã từng thề rằng anh sẽ yêu Mạn Mạn cả đời, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn đối tốt với cô.
Tô Hiểu Mạn hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Em tin tưởng anh, ít nhất ở hiện tại thì em vẫn tin tưởng lời của anh. Anh nói anh muốn đối tốt với em cả đời, đây là một nhiệm vụ vô cùng dài lâu và gian khổ chứ không phải việc có thể thực hiện ngay được.”
“Cẩu Tử à, chúng ta cứ đặt ra một mục tiêu nhỏ trước đã, được không anh? Trước tiên anh cứ để em vui vui vẻ vẻ mặc áo cưới em tự tay làm để gả cho anh đã.”
“Được.” Tiếng nói của Tạ Minh Đồ khàn khàn, cúi đầu cắn lên môi cô.
Giữa hai bọn họ vẫn luôn dừng bước tại ôm ấp hôn hít như vậy, Tô Hiểu Mạn biết dù anh nhẫn nhịn rất khó chịu thì cũng sẽ không cưỡng bách cô, hoặc là thành thành thật thật nhịn lại, hoặc là đi ra ngoài tắm nước lạnh.
Hiện tại cũng đã bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo nên Tô Hiểu Mạn cũng không đành lòng. Cô nghĩ hai người bọn họ đều đã thành niên rồi, sau khi trở về từ nhà họ Khương trở về thì sẽ cho phép anh làm điều anh muốn.
*
Kỳ nghỉ của Khương nhị ca không dài cho nên chưa đến một hai ngày liền xuất phát, anh đã nhờ người tới nhà ga mua vé trước rồi. Trước khi đi, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ còn cùng vào trong huyện thăm lão nhị nhà họ Tô, cũng chính là anh hai của Tô Hiểu Mạn.
Tô nhị ca đi làm ở nhà máy nên cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện với vợ chồng cô, tốt xấu gì cũng coi như gặp được em rể Tạ Minh Đồ này.
Chỉ mới một hai tháng mà em rể này đã thay đổi hoàn toàn, thân phận cũng từ một thanh niên nghèo ở nông thôn biến thành con cái gia đình cán bộ.
Anh cảm thấy vui vẻ cho Hiểu Mạn nhà mình.
“Chú phải đối tốt với Hiểu Mạn đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận