Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 358 - Chụp Ảnh




Tô Hiểu Mạn chống cằm ở trong sân đợi thật lâu, mới chờ được ông nội bà nội giống như hoàng hoa khuê nữ hạ kiệu hoa ra đến ngoài.
“Nhanh nào đến đây, đứng vững nha, chúng ta chụp ảnh ở cửa.”
Ông nội bà nội ở trước màn ảnh cứng đờ, việc chụp ảnh đối với bọn họ cũng được xem như một chuyện lớn, vẫn cần phải không nhúc nhích mới được.
“Ông nội bà nội xích vào gần nhau một chút… đừng giống như người lạ như thế, ông nội ôm bà nội đi nào, động tác tự nhiên chút.”
Ông Vương bà Vương nhà bên cạnh nhìn thấy thì cũng muốn đến đây xem náo nhiệt, Tô Hiểu Mạn gật đầu: “Được rồi được rồi được rồi, mọi người chụp chung với nhau đi.”
Lần này tốt rồi, đúng là như kiểu thọc trúng tổ ong vò vẽ vậy, để cho mấy người về hưu nhàn rỗi nhìn thấy được, mà bên này nhiều nhất lại chính là những bác trai bác gái sau khi về hưu không có chuyện gì làm, gặp được chuyện vui này, còn không giống như tổ ong vỡ mà chạy về bên này, ngay cả cậu thanh niên tuần tra ở cửa cũng bị gọi tới cùng nhau chụp một bức ảnh.
Tô Hiểu Mạn cũng không phải là người keo kiệt, dứt khoát quyết định hôm nay sẽ làm thợ chụp ảnh, giúp những ông bà này chụp một chút ảnh chụp, hai vợ chồng chụp ảnh chung, chụp ảnh với cháu nhỏ, bạn bè chụp ảnh với nhau, đều chụp vài tấm.
Tạ Nhã Tri nghe nói việc này từ một người khác, cũng đi theo vào làm hưu sở, Tô Hiểu Mạn giúp ông nội bà nội cô chụp một bức chung với nhau, còn chụp cho Tạ Nhã Tri hai bức ảnh chỉ riêng một mình bà ấy.
Bây giờ quan hệ của Tô Hiểu Mạn và Tạ Nhã Tri, chỉ là ngày thường khi nhìn thấy nhau cũng chỉ nói hai câu khách sáo, khi bà ấy đến nhà ông nội bà nội bên này cũng sẽ nói chuyện phiếm một vài câu.
Tạ Nhã Tri rất thật cẩn thận hỏi về chuyện của Tạ Minh Đồ, Tô Hiểu Mạn đảo cũng thoải mái hào phóng nói cho bà ta một ít.
“Muốn đi thủ đô đọc sách sao? Chuyện này rất tốt nha, đứa nhỏ này…” Tạ Nhã Tri nghe xong rất vui mừng.
……
Một ngày này đã dùng hết vài cuộn phim, sau khi Tô Hiểu Mạn rửa ảnh xong, để cho các bác trai bác gái trong hưu sở sôi nổi tới nhận về, mỗi bức ảnh thanh toán cho Tô Hiểu Mạn bằng với số tiền trong tiệm chụp ảnh.
“Không tốn nhiều như vậy đâu.”
“Được rồi được rồi, Hiểu Mạn cháu cứ nhận lấy đi.”
“Hiểu Mạn của chúng ta cũng rất biết chụp ảnh nha! So với tiệm chụp ảnh còn đẹp hơn này, còn dạy tôi cách tạo dáng nữa cơ.”
“Ông nội bà nội, con muốn xem ảnh chụp!!”
……
Sau khi ảnh chụp được các ông nội bà nội nhận về, Tô Hiểu Mạn đếm đếm, trừ đi chi phí vậy mà cô còn kiếm lời mười mấy đồng tiền.
Vì thế cô cầm camera đi đoàn văn công, hỏi các cô gái ở đoàn văn công có muốn chụp ảnh không, đương nhiên lại giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, nổi lên bùm bùm, Tô Hiểu Mạn cầm camera chụp ảnh cho các cô gái đó.
Ngay từ đầu chỉ chụp một tấm, rất nhiều người còn không quá tin tưởng kỹ thuật chụp ảnh của Tô Hiểu Mạn, nhưng mà Tô Hiểu Mạn là người từ vài thập niên sau trở về, so thợ chụp ảnh bình thường ở thời đại này thì trình độ còn cao hơn vài phần, không nói đến chụp cảnh vật, cô chụp người cũng chụp đến mức vô cùng xinh đẹp.
“Hiểu Mạn, cô cũng rất biết chụp nha!!!”
“Trên ảnh chụp xinh đẹp hơn nhiều, tôi có vẻ vừa cao vừa gầy, lần trước đi tiệm chụp ảnh chụp tôi nhìn lùn kinh khủng.”
“Đừng nói nữa, lần trước tôi đi tiệm chụp ảnh, khuôn mặt đẹp như này mà chụp giống như bánh nướng lớn vậy đó!”
“Hiểu Mạn, lại chụp giúp chúng tôi mấy bức nữa đi.”
“Chụp vài kiểu lúc đang múa đi!”
……
Tô Hiểu Mạn chụp người rất đẹp, đội tuyên truyền của đoàn văn công bên kia còn phải cầm đi mấy bức, thấy trình độ chụp ảnh của cô cao, còn lôi kéo cô đi chụp vài hoạt động, chờ đến khi Tạ Minh Đồ trở về, Tô Hiểu Mạn này cameras cũng sắp lấy lại được nửa vốn rồi.
Cuối năm mọi người đều thích chụp ảnh nha!
Tô Hiểu Mạn đột nhiên lại hối hận mình không mua cameras này sớm một chút.
Thất sách.
Tiếc nuối duy nhất chính là, cô cầm camera chụp cho người khác đều vô cùng đẹp, mà bọn họ chụp cho cô thì…
Tô Hiểu Mạn: “……”
Một câu đau khổ!!!
Những người này có phải người nào cũng bị Parkinson không vậy?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận