Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 461 - Đặt Tên Cho Con




Gần đây có một số đề tài, sắp dỡ bỏ lệnh cấm rồi.
“Tôi thấy nói không chừng chúng ta sẽ được diễn Hồng Lâu Mộng, Kim Lăng thập nhị thoa đó.”
“Vậy Tiểu An nhất định là Bảo Ngọc, bộ dáng mềm nộn như vậy.”
“cô thì sao, cô chính là Vương Hi Phượng.”
“Vậy ai diễn Lâm Đại Ngọc chứ?”
“Chị Hiểu Mạn.”
Tô Hiểu Mạn cười: “Sao tôi thích hợp vai đó được? Có Lâm Đại Ngọc nào khỏe mạnh như tôi ư?”
“Gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô thích hợp, vẽ mi cho cô tinh tế chút, cằm thì trong gầy đói một chút, học tôi này, nhíu mi, đúng là như thế.”
“Chị ấy nên diễn vai Bảo Thoa.”

“Đâu chỉ là Hồng Lâu Mộng thôi đâu, chúng ta cũng có thể diễn cả Tây Du Ký, các người xem xem, không cần sầu vụ mấy nữ yêu tinh.”
“Chậc, cô nói chuyện kiểu gì vậy? Cô mới là nữ yêu tinh, cả nhà cô mới là nữ yêu tinh, muốn diễn Tây DU Ký, vậy cũng phải là đại náo thiên cung, chúng ta đều là tiên tử tiên nữ.”
“Cái gì mà Thường Nga tiên tử, Vương Mẫu nương nương gì đó ấy…”
“Nhưng mà thiếu khỉ.”
“Ôn Bạch Thụ diễn đi.”
“Nói chứ chúng ta diễn Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cũng không tồi đâu.”

Một đám các cô gái ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng với nhau, tư duy của mọi người bay xa cực kì, ý tưởng của cả đám như bị ngựa kéo chạy đi, cũng vô cùng chờ mong đối với tương lai, các cô diễn mấy bản mẫu hình thức đã chán ngấy rồi, chờ mong có một chút thứ gì đó mới mẻ.
Sau khi Hứa Ngôn AN nói một lát thì đứng lên đi ra ngoài, hôm nay cậu ta đi theo mọi người tới đây, trừ bỏ đi cùng nhóm nữ diễn viên tới để thăm Tô Hiểu Mạn, còn nghe nói ở đây có một vị thầy thuốc nổi danh họ Cốc.
Mới đây không lâu trị hết chứng đau đầu cho người ta.
Trong nhà Hứa Ngôn AN có bà mẹ già, có bệnh đau đầu rất nhiều năm, tìm thầy hỏi thuốc khắp mọi nơi, cũng không có biện pháp trị dứt điểm, nhìn mẹ mình đau đớn cả ngày, người làm con như cậu không thể nào an tâm được, sở dĩ cậu tới thủ đô, cũng là vì có thể tìm được thần y ở đây để chữa bệnh cho mẹ mình.
Hứa Ngôn An nói bệnh trạng của mẹ mình cho Quan Chấn Nhạc nghe, sau đó Quan Chấn Nhạc không nói gì, chỉ bảo cậu dẫn mẹ mình tới đây, để ông xem tận mắt xem sao/
“Được, vậy tôi chuẩn bị đi đón mẹ mình tới thủ đô.” Lúc này Hứa Ngôn An đã thu xếp mọi chuyện ở Bắc Kinh cũng khá ổn thỏa rồi, mẹ mình tới đây chữa bệnh cũng không có gì không thỏa đáng, nếu mà thầy thuốc Cốc không trị được thì còn có thể tìm một ông thầy khác.
*
Đầy tháng các con, điều Tô Hiểu Mạn sầu nhất đó là đặt tên cho con.
Cho tới bây giờ hai đứa con cũng vẫn chưa có tên, bao gồm cả cha mẹ và ông bà nội của bọn họ đều vắt hết óc, dở hết từ điển, cũng không quyết định được tên của hai đứa trẻ.
Ông nội Khương: “Gọi là Thính Nam, Thính Bắc đi, nhũ danh là Tiểu Nam Tiểu Bắc.”
Bà nội Khương không hài lòng: “Tên này nghe đơn giản quá, tôi cảm thấy vẫn là lấy tên Tư Uẩn và Tư Khanh là tốt nhất.”
Ông nội Khương: “Bà không cảm thấy mấy chữ này nhiều nét quá khó viết hay sao?”
Trước kia ông nội Khương rất ghét bỏ vì tên của mình quá nhiều nét, hy vọng càng đơn giản càng tốt, Tiểu Nam, Tiểu Bắc cũng tốt mà.
Mà bà nội Khương thì cảm thấy trước kia cha mẹ đặt tên cho mình không đủ văn nhã xinh đẹp, hai đứa chắt nội này nhất định phải đặt tên văn nhã và thanh tú.
Ông bà nội Khương tranh cãi nửa ngày cuối cùng nói: “: “Con là của Tiểu Đồ và Mạn Mạn, để cho chúng nó tự lấy đi.”
Hiện tại cái nan đề đặt tên con trẻ dừng ở trên tay hai người làm cha mẹ bọn họ.
Người mẹ như Tô Hiểu Mạn lại còn bị chứng khó lựa chọn, nếu mà không khó khăn, thì sao có thể tới tận đầy tháng của các con cũng chưa thể tìm được cái tên vừa lòng cho hai đứa nhóc.
Cô giương mắt nhìn Tạ Minh Đồ: “Cha chúng nó?! Mau đặt tên cho các con đi!”
Tạ Minh Đồ đã bị cái chứng khó lựa chọn của cô làm cho sợ, tên của con gái con trai anh không dám đặt, chỉ giúp lấy nhũ danh, anh cho một cái kiến nghị: “Con trai gọi là Đại Phúc, con gái tên Tiểu Hỉ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận