Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 317 - Em Bé




Bà nội Khương bình tĩnh nói: “Sau này ông cũng dạy Tiểu Đồ dùng máy may đi, không phải nói Tiểu Đồ nhà mình là đứa giống ông nội nó nhất hay sao? Nhất định là thằng bé sẽ có tài năng may vá.”
“Đến lúc đó chúng ta xem hai ông cháu họ cùng nhau dẫm máy may.”
Ông nội Khương vừa nghe thấy lời này thì cực kỳ tức giận. Ông thật sự muốn ném văng bạn già và cháu dâu ra ngoài mà, hai người này còn kẻ xướng người họa với nhau nữa chứ!
Dám để cho đàn ông nhà họ Khương bọn họ cùng dẫm máy may.
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Minh Đồ có tài năng lắm bà, anh ấy còn biết sửa máy may nữa kìa.”
“Hả? Thật vậy ư?” Bà nội Khương nghe xong thì cực kỳ kinh ngạc, tò mò hỏi: “Tiểu Đồ biết sửa máy may nữa hả?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, kể lại quá trình cái máy may cũ kỹ trong nhà cô được sửa lại như thế nào cho ông nội Khương và bà nội Khương nghe, “Anh ấy không chỉ biết sửa máy kéo, sửa máy may mà còn biết sửa máy móc trong xưởng quần áo nữa đấy ạ.”
Bà nội Khương suy tư gật gật đầu, “Thật đúng là giống ông nội nó mà, ông nội nó cũng biết sửa máy móc trong xưởng chăn bông đấy.”
“Tiểu Đồ đúng là trò giỏi hơn thầy mà.”
Ông nội Khương: “……”
Tô Hiểu Mạn cười trộm, không nghĩ tới cô còn có thể nghe được nhiều chuyện hồi xưa ít người biết như vậy. Ông nội Khương đúng là một người đa tài đa nghệ mà.
Thấy không thể ngăn cản nổi hai người, ông nội Khương chỉ đành cảnh cáo bà nội Khương với mấy lời lẽ chính đáng rồi ra ngoài đi dạo.
Không thể phá hỏng hình tượng của ông trước mặt cháu dâu được.
Có máy may rồi, Tô Hiểu Mạn dùng máy may để làm một bộ quần áo cho ông nội Khương và bà nội Khương. Vừa mới làm xong, ông nội Khương liền vui sướng mặc quần áo do cháu dâu làm để ra ngoài khoe khoang.
Vậy mà mấy lão chiến hữu cũ vừa thấy đã giả bộ nghi ngờ:
“Lão Khương, ông chắc chắn đây không phải do tự ông làm à?”
Khương Nhược Quân cực kỳ muốn phun nước bọt vào mặt ông bạn mình, phì!
“Đây là quần áo do cháu dâu tôi làm!”
*
Tô Hiểu Mạn làm vài bộ quần áo cho ông bà nội, vậy mà lại không cẩn thận dấy lên phong trào mặc quần áo mới trong nhóm những người già làm ở hưu sở. Cô chỉ đành phải làm giúp cho những người già nhà khác thêm mấy bộ quần áo, còn kiếm được chút phí may vá nữa.
“Quần áo do Hiểu Mạn nhà ông bà làm đúng là đẹp thật đấy!”
“Mặc cũng thoải mái nữa.”
“Đứa nhỏ Hiểu Mạn này cũng giỏi thêu thùa ghê! Nhìn mà xem, bông hoa hồng con bé thêu lên áo cho tôi đẹp chưa này!”
“Cái yếm hình hoa sen mà con bé làm cho cháu trai nhà tôi cũng rất đáng yêu.”
……
Bình thường cô còn tự thêu áo cưới cho chính mình, thêu hình hoa mẫu đơn. Cánh hoa mẫu xếp tầng tầng lớp lớp, nhụy hoa yêu kiều, tơ vàng chỉ bạc linh động hoạt bát. Cô cũng không vội đẩy nhanh tốc độ, một năm sau mới dùng đến nên Tô Hiểu Mạn thêu rất tinh tế.
Ban đêm, Tô Hiểu Mạn mặc áo ngủ, khoác thêm một cái áo khoác lông dày tiếp tục ngồi thêu hình lên áo cưới. Làm được một lúc lâu thì cô cầm áo cưới đỏ trong tay cất vào trong ngăn tủ.
Mái tóc của cô hoàn toàn thả xuống dưới, tóc dài đen mượt thả ở sau lưng. Bây giờ đã không còn ai lén cầm mấy sợi tóc của cô trên nay để hôn lên nưa rồi.
Ở bên dưới áo cưới là một vật nhỏ nhỏ. Đây là một chiếc yếm nhỏ mà cô dùng chỗ vải còn thừa khi may quần áo để làm ra, hình thêu bên trên chính là hình hoa sen.
Sau khi làm xong, mỗi lần nhìn thấy cái yếm này thì Tô Hiểu Mạn đều cực kỳ lúng túng, cảm thấy bản thân mình đúng là điên rồi. Đều do mấy ngày trước bà nội cứ ngồi xem hình yếm đỏ của trẻ sơ sinh, cô nhìn nhiều, thấy cũng khá đẹp nên thuận tay làm một cái.
Tô Hiểu Mạn đỏ mặt giấu yếm nhỏ thật kỹ, nghĩ thầm cứ cất đi trước, chờ sau này có em bé rồi lại lén lấy ra sau.
Dù sao cũng không phải do cô làm từ trước đâu!!
Cô không hề vội vã muốn có em bé đâu mà!
“Cạch” một tiếng đóng ngăn tủ lại, Tô Hiểu Mạn khoác áo lông đi tới mép giường. Cái áo khoác mà cô khoác trên cũng không phải là của cô mà là áo trước kia Tạ Minh Đồ mặc. Với cô thì áo khoác này hơi dài, suýt nữa chạm đất nhưng cũng rất ấm áp.
Sau khi Tạ Minh Đồ đi, mỗi khi cô cảm thấy lạnh thì đều khoác cái áo này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận