Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 391 - Dùng Chung Đĩa Tương




Tạ Minh Đồ mua hai túi bột mì trở về, lại lấy thêm chút rau dưa, Tô Hiểu Mạn đúng là bội phục anh.
“Về sau lúc nào anh ở nhà thì việc đi mua đồ ăn đều giao cho anh hết.”
Tạ Minh Đồ cười gật đầu.
“Hôm nay anh mua rất nhiều đồ vật đó, vui lắm, nhưng mà hình như xài hết phiếu gạo rồi…” Loại hành vi mua rất nhiều đồ vật trong một lần để cất đi như chuột này tuy rằng cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ nhưng cũng có không ít lo lắng.
“Nhưng mà nhất định đừng có hấp dẫn chuột đến ăn sạch lương thực dự trữ của nhà chúng ta đó.” Tô Hiểu Mạn che miệng cười, cười xong lại giật mình tự tát nhẹ một cái: “Không thể nói mấy câu đen đủi này được.”
Nhỡ đâu thật sự nuôi chuột béo múp thì đúng là không tốt rồi!!
Hai người bọn họ cũng chưa có kinh nghiệm gì khi sống ở phương bắc, hiện giờ cũng chỉ như ngựa con qua sông, thăm dò từng bước một.
Hơn nữa, bọn họ đúng là vợ chồng mới cưới tạo thành một gia đình nhỏ, vừa lúc muốn ở riêng để tận hưởng cuộ sống của vợ chồng trẻ, trước kia khi ở Kiều Tâm thôn tuy rằng hai người bọn họ cũng đã từng ở riêng một thời gian, hơn nữa lại có nhà mẹ đẻ của cô thường xuyên hỗ trợ, trên phương diện ăn uống không cần phải lo nghĩ, sau đó hai người lại đi nhà ông bà nội, rồi lại tham gia quân ngũ, ăn căn tin, ngẫu nhiên mới gặp mặt nhau, mà hiện tại hai người bọn họ ở ngôi nhà tứ hợp viện nho nhỏ này bắt đầu một cuộc sống mới, đây mới là lúc bọn họ thật sự đã ra ở riêng.
… Đương nhiên, mười mấy cân thịt dê kia là do cậu bên ngoại giúp đỡ.
“Anh Tiểu Đồ à, bây giờ hai chúng ta đúng là đã tự mình ở riêng rồi nè.” Tô Hiểu Mạn vừa có chờ mong, lại cũng có lo lắng, hai người ra ở riêng thì cô cũng đã là một nữ chủ nhân đúng nghĩa rồi.
Nhưng mà cô lại là một nữ chủ nhân tiêu tiền tùy hứng.
Tô Hiểu Mạn cười khổ một chút, trêu ghẹo nói: “Anh có nghĩ là sẽ có ngày chúng ta phải sống trong tình cảnh ăn bữa nay lo bữa mai hay không?"
“Sẽ không.” Tạ Minh Đồ xoa đầu Tô Hiểu Mạn: “Anh sẽ nuôi Mạn Mạn đến mức trắng trẻo mập mạp luôn.”
Tô Hiểu Mạn chớp mắt: “Em cũng sẽ cố gắng nuôi anh thành người trắng trẻo mập mạp.”
“Canh thịt dê hầm xong rồi, em đi múc cho anh một chén uống cho ấm áp cơ thể đã.” Tô Hiểu Mạn đi múc cho anh một chén canh thịt dê, sau đó lại tìm hộp đồ ăn, múc chén canh thịt dê ra, trừ bỏ nước canh còn múc thêm một khối xương thịt dê, đặt trong hộp đồ ăn, để chút nữa Tạ Minh Đồ mang đi.
Xe ba bánh mà anh đạp về là mượn của một nhà khác, Tô Hiểu Mạn bảo anh khi nào trả xe cho gia đình kia thì mang sang biếu họ một chén canh.
Tạ Minh Đồ uống xong rồi một chén canh thịt dê làm ấm cơ thế, lại đạp xe ba bánh đi, đến lúc trở về, lại không phải đi một mình mà còn dẫn theo một cụ ông gần 50 tuổi.
Tô Hiểu Mạn: “……”
—— anh lại hấp dẫn thêm một ông cụ về đây!
Ông cụ kia họ Đoạn, ở trong gia đình giàu có mà Tạ Minh Đồ mượn xe ba bánh kia, ở một mình, sau khi ngửi được mùi canh thịt dê thì nói là muốn đi theo để ăn ké một chén, đương nhiên ông ấy cũng không phải ăn không mà vẫn sẽ trả tiền, còn đưa thêm phiếu thịt nữa.
Tô Hiểu Mạn không nói thêm gì nữa mà đón người vào nhà, cô cũng không phải người keo kiệt, cô tin vào ánh mắt của Tạ Minh Đồ, người này mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, hơn nữa lại là người mà anh Cẩu Tử dẫn về thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Vì thế cô thoải mái hào phóng mà mời ông cụ này vào nhà, mỗi người lại uống một chén canh thịt dê, rồi sau đó mới bắt đầu ăn những đồ nấu chung với canh thịt dê trong nồi đồng, lại nói tiếp, cái nồi đồng này là lúc trước gia đình kia không cần nên bỏ đi.
Đồ ăn nấu kèm ở trong canh thịt dê cũng vô cùng tuyệt vời, cái gì cải trắng khoai tây, củ cải, đậu phụ, đều bỏ vào canh thịt dê nấu, Tô Hiểu Mạn còn pha cho bọn họ chút nước chấm, cũng không biết ông cụ Đoạn này thích ăn loại nước chấm nào, cho nên rót cho ông ta tương vừng và chao do đồng chí Tiểu Đồ mang về khi mua đồ ăn.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ có thói quen thêm nước tương, gạo kê cay, giấm chua, dầu mè cùng tỏi hạng bét chờ, hai người dùng chung một đĩa tương vừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận