Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 314 - Thằng Nhóc Ngốc




Đương nhiên, thực ra thì Tạ Minh Đồ rất muốn sửa họ thành họ Tô, chẳng qua là Tô Hiểu Mạn cảm thấy cái tên Tô Minh Đồ nghe quá mức kỳ quái. Nếu sửa họ như thế thì đặt tên của hai người bọn họ đặt cạnh nhau nhìn qua trông có vẻ giống như chị em trai vậy.
Tạ Minh Đồ: “……” Rõ ràng là giống anh em gái hơn mà.
Bởi vì nguyên nhân này nên Tạ Minh Đồ đã đánh mất ý muốn sửa họ thành họ Tô.
Sau khi thêu tên anh thì Tô Hiểu Mạn lại thêu thêm một chú thỏ con lên áo anh nữa, bên cạnh thỏ con có một cây dây leo. Sau khi Tạ Minh Đồ thấy hình thêu này liền lén lút kiến nghị cô có thể thêu lên một bộ quần áo khác hình thỏ con đem cỏ xanh Mạn Mạn vào trong ổ, kết quả là bị Tô Hiểu Mạn hung hăng mà gõ đầu.
Chỉ đành phải từ bỏ.
Nơi nơi đều là tiếng chào chia tay. Bầu không khí cực kỳ xúc động, có người thân tới đưa tiễn, cũng có bạn bè và người yêu tới tiễn biệt. Tô Hiểu Mạn ôm Tạ Minh Đồ, cả tâm hồn và thể xác đều tràn đầy không nỡ lòng.
Thế nhưng Tạ Minh Đồ lại nghĩ rất thoáng, anh còn khuyên bảo Tô Hiểu Mạn, “Mạn Mạn, em đừng buồn nữa mà! Ông nội nói rồi, nơi huấn luyện không xa lắm đâu. Nếu em nhớ anh thì mỗi tuần đều có thể tới thăm anh một lần mà.”
Tạ Minh Đồ biết ly biệt là vì tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn cho Mạn Mạn của mình. Dù cho anh không nỡ xa cô thì anh vẫn quyết tâm nhập ngũ.
Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ mặt anh, nghĩ thầm đúng là đồ ngốc, ông nội lừa gạt anh đấy.
Lần này từ biệt, ông nội bảo là ba tháng tiếp theo không được đi thăm anh, đây là để mài giũa anh.
Rốt cuộc Tô Hiểu Mạn vẫn không nói sự tình bi thảm này cho anh, cứ để anh ngây thơ cho rằng tuần sau vẫn có thể gặp lại đi. Chắc tầm mấy ngày nữa là anh có thể nhận điện thoại của ông nội để nghe tin dữ thôi.
Tạ Minh Đồ và một đám người khác cùng nhau bước lên xe, Tô Hiểu Mạn và ông bà nội đứng ở ven đường nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Tạ Minh Đồ ngồi ở trên xe, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt, trong đầu vẫn nhớ về Mạn Mạn của mình.
Tay anh bắt lấy vạt áo, nơi đó thêu một chú thỏ con và cỏ Mạn Mạn của nó, quần áo và Mạn Mạn đều sẽ luôn luôn đi theo anh.
Sau khi xe khởi hành vài tiếng thì dừng lại ở một bến đỗ, sau đó mọi người nghe theo mệnh lệnh tới ký túc xá được sắp xếp từ trước. Trải qua ba tháng huấn luyện sẽ có một lần thi đấu lớn, rồi sau đó thì họ bắt đầu được phân đến các liên đội phía
Xuống xe không lâu, Tạ Minh Đồ gặp được một người ngoài ý muốn, Khương Yến Đường, anh ta được phân tới lớp bên cạnh. Khi hai người gặp mặt thì giống hệt như người xa lạ, cũng chẳng chào hỏi gì.
Lúc Khương Yến Đường nhìn thấy Tạ Minh Đồ thì vẻ mặt cực kỳ phức tạp, anh ta cho rằng bản thân mình tuyệt đối ưu tú hơn so với Tạ Minh Đồ.
Lại không nghĩ rằng Tạ Minh Đồ đã trổ hết tài năng ngay từ lúc đầu.
Sau khi đưa tiễn Tạ Cẩu Tử, Tô Hiểu Mạn trở về nhà cùng với ông bà nội. Vốn dĩ cô định về thôn Kiều Tâm một đoạn thời gian nhưng ông nội Khương và bà nội Khương lại giữ cô lại, muốn cô ở cùng với hai ông bà.
Tô Hiểu Mạn nghĩ ngợi một chút rồi cũng quyết định ở lại chỗ này cùng ông bà. Chị dâu cả của cô đang mang thai nên Liễu Thục Phượng đang bận rộn chăm sóc chị dâu. Trở về thôn Kiều Tâm cũng chẳng có Tạ Minh Đồ ở đó, cô ở một mình cũng thấy rất cô đơn, hơn nữa cô cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho nhà mẹ đẻ mình.
“Dạ được, bà nội, Hiểu Mạn sẽ ở với người.”
“Có Mạn Mạn, à không, Hiểu Mạn ở cạnh ông bà nội thì ông bà an tâm rồi.” Vốn dĩ bà nội Khương muốn gọi Tô Hiểu Mạn là Mạn Mạn giống như cháu trai út của mình, thế nhưng cháu trai bà lại không đồng ý, nói Mạn Mạn là để thằng bé gọi. Bất đắc dĩ, bà nội Khương đành phải gọi là Hiểu Mạn.
Bà nội Khương nghĩ thầm, thằng nhóc ngốc, rõ ràng gọi Hiểu Mạn nghe càng thân mật hơn so với Mạn Mạn. Hiểu Mạn, Tiểu Mạn, nghe giống biệt danh thân thiết hơn mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận