Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 434 - Xử Nam




Quan Chấn Nhạc nhắc nhở: “Thầy không già.”
Tô Hiểu Mạn vội vàng sửa miệng: “Đúng đúng đúng, con nói sai rồi, là Quan tiên sinh.”
Từ khi nghe được chiến tích khi xưa của Quan thần y, tư duy của Tô Hiểu Mạn cũng không khỏi chạy theo thím Trương, cho rằng Quan thần y là người đức cao vọng trọng sớm đã cưỡi hạc về trời.
Không nhịn được mà phải thêm cho ông một chữ “lão” vào đó.
Quan lão tiên sinh, mới có thể biểu hiện ra khí chất của thần y.
Khương Ninh Phong sửng sốt, anh ấy chớp chớp mắt, không nghĩ tới đứa em trai út này của mình, thề mà còn bái một người thầy ở thủ đô.
“Bái sư? Học cái gì?” Chẳng lẽ là thầy giáo trong trường học?
Tô Hiểu Mạn vừa định trả lời là học y, Tạ Minh Đồ lại giành trước mà mở miệng:: “Học nấu ăn.”
Khương Ninh Phong: “...Nấu ăn?”
Anh ấy kéo dài thanh âm, hỏi lại: “Một người đàn ông học nấu ăn?”
Nghe thấy lời này của anh ấy, Quan Chấn Nhạc là người đầu tiên bất mãn: “Học nấu ăn thì làm sao nào? Đàn ông chẳng lẽ không được học nấu ăn? Tôi chính là hậu nhân của ngự trù hoàng cũng nhá.”
Khương Ninh Phong: “...”
Ngay lúc đó biểu tình của Khương Ninh Phong khá kì lạ, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm thằng nhóc này chẳng phải là tới thủ đô để học đại học hay sao, còn học cả chế tạo máy bay, sao tự dưng hiện tại lại tìm cho mình một người thầy, còn đi học bếp núc.
Mà người thầy này lại còn là hậu nhân của ngự trù?
EM út của anh muốn đổi nghề thành đầu bếp ư?
Tạ Minh Đồ: “Nấu ăn là một chút sở thích cá nhân mà thôi.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Thầy Quan sẽ tố cáo anh sao chép lại lời ông ấy nói.
Quan Chấn Nhạc: “...” Có người đang bắt chước ông?
Một khi Khương Ninh Phong đã tiếp nhận sự thật này rồi, lại cảm thấy rất là tốt đẹp, cười một nụ cười hòa ái với Tạ Minh Đồ, “Có thể để anh cả nếm thử tay nghề của em hay không?”
ANh chưa từng ăn qua những món ăn mà em ruột làm, trước kia là do không dám ăn.
Quan Chấn Nhạc: “Tiểu tử này sao nói chuyện văn vẻ như thế này hả?”
Khương Ninh Phong: “Mong lão tiên sinh đừng trách.”
Tô Hiểu Mạn: “... ANh xem diễn cùng bà nội đấy à?”
Trước kia lúc Tô Hiểu Mạn còn ở bên cạnh bà nội Khương, từng nghe bà nội Khương nói qua, nói rằng trước kia bà cực kì thích xem diễn, còn thích ôm cháu trai xem diễn, cứ xem xong là hết ngày.
Nếu không phải bây giờ bị cấm rồi thì bà nội Khương sẽ cho cô xem vài đoạn.
Tuy rằng ông nội Khương nói bà nội Khương không thể làm tốt đoạn nào cả.
Trình độ của bà nội Khương, là người có thiên phú vào vườn lê có thể khiến mấy ông thầy trong đó tức chết.
Khương Ninh Phong khen nói: “Đúng là em dâu thông minh.”
Quan Chấn Nhạc: “....”
“Nhà các cậu còn có các anh chị em khác không?” Quan Chấn Nhạc vô cùng tò mò, ông nhòm hai người này: “Hai anh em này trừ bỏ có chút giống nhau bên ngoài thì tính tình không có nửa điểm giống.”
“Thằng anh cả này tên thì tú khí, nói chuyện lại văn vẻ, không chút tương đồng nào với dáng vẻ lưng hùm vai gấu này của cậu cả.”
Khương Ninh Phong: “Ở nhà tôi là anh cả, Tiểu Đồ là em út.”
Quan Chấn Nhạc hỏi: “Vậy ở giữa thì sao?”
Khương Ninh Phong: “Còn có thằng hai với em gái thứ 3, đúng rồi, Tiểu Đồ, anh hai và chị ba em gửi lời hỏi thăm tới em.”
Quan Chấn Nhạc: “Giọng điệu của cậu còn giống ông già hơn cả tôi.”
Tạ Minh Đồ: “Có khả năng ấy ấy muốn bày ra uy phong của anh cả trước mặt con thôi.”
“Lúc anh hai về đã nói với em rồi.”
“Nói anh cả thích cậy già mà lên mặt nhất.”
Khương Ninh Phong ho khan một tiếng, lấy tay che miệng: “Tốt xấu gì anh cũng là anh cả, mời tôn trọng anh một chút.”
“ y.” Lúc này Quan Chấn Nhạc đội nhiên phát hiện một chuyện, ông đánh giá Khương Ninh Phong từ trên xuống dưới, khiếp sợ nói: “Cậu nói tiểu Tạ là em út của cậu, con nhỏ nhất, hai đứa kém nhau ít nhất bốn hoặc năm tuổi, người làm anh cả như cậu mà chưa kết hôn sao?”
Tô Hiểu Mạn tò mò: “Thầy, sao thầy biết anh ấy chưa kết hôn?”
Quan Chấn Nhạc chả sao cả mà nói: “Nguyên dương của cậu ta chưa tiết.”
Lời này nói ra cực kì không khách khí, dùng lời khác thay vào đó chính là vẫn còn là xử nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận