Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 338 - Anh Tham Lam Quá Rồi




Trong lòng Tô Hiểu Mạn thầm hừ một tiếng, tên Cẩu Tử thối này nhất định rất thích hợp đi làm thợ mỏ.
Mỏ than đen thiếu nhất là những công nhân ra sức chăm chỉ như vậy.
Cô chỉ huy tên Cẩu Tử thối đi lấy quần áo cho mình, tên này còn cố tình đẩy mạnh tiêu thụ cho chính mình, nói rằng có thể hỗ trợ thường xuyên, bị Tô Hiểu Mạn đá một cái đuổi đi, anh còn nói năng lý lẽ hùng hồn nói rằng có phải anh làm cô bị thương hay không, hỏi cô có sao không?
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm có bị thương hay không thì người rõ nhất chính là tên Cẩu Tử kia hay sao?
Chính bản thân cô cũng chưa thấy.
Tô Hiểu Mạn mặc quần áo xong, tên gia hỏa khiến người ta thấy ghét kia lại vây tới đây, đuổi cũng không đi, hiện tại Tô Hiểu Mạn có chút sợ anh, sợ nhất là lúc đơn độc ở cùng với anh.
Rõ ràng mấy thắng trước kẻ này vẫn giữ gương mặt ngây ngô hỏi cô: “, MM, anh có thể hôn em không?” Cẩu Tử ngốc nghếc bây giờ đã biến thành một tên không biết xấu hổ?
Là cách chăn nuôi của cô có sai lầm? Nuôi một con chó thành thật ngoan ngoãn thành một con sói con lòng dạ hẹp hòi chiếm hữu dục mười phần.
Hay vốn dĩ ban đầu cô nhặt về là một con sói con?
Hai người cùng nhau ăn sáng, Tô Hiểu Mạn vẫn không nhịn được mà ghé vào gần anh, ôm lấy đại cẩu tử trước mắt và nghe anh nói chuyện đã xảy ra trong ba tháng này, Tạ Minh Đồ cười nói với cô một ít tình huống gặp phải trong quá trình huấn luyện, những bạn mới mà anh gặp được, những chuyện thú vị mà anh nhìn thấy.
Sau khi nói xong, anh nắm lấy tay Tô Hiểu Mạn, đặt ở trên ngực mình, hỏi cô cảm thấy thế nào?
Ý tứ là: em yêu, em vừa lòng với những gì mà tối hôm qua đã xảy ra không?
Cách một tầng vải dệt hơi mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ ngực cứng rắn ở bên trong, đặc biệt là khi anh cởi áo khoác chỉ còn lại cơ ngực màu đen đúng là gợi cảm quá mức luôn rồi.
Cũng giống như cơ bụng phía dưới của anh, hết sức co dãn mà khi anh ra sức lại trở nên cứng bang bang, sức bật rất lớn.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Vừa lòng, đúng là rất vừa lòng.
Nhưng mà trắng trợn hỏi ra như vậy, hơi hiện dầu mỡ, cẩu tử xấu xa.
“Cũng tạm thôi.” Vì thế cô miễn miễn cưỡng cưỡng mà cho một câu trả lời, ba viên tinh hảo, vẫn còn không gian để tiến bộ.
Sau khi Tạ Minh Đồ nghe xong câu trả lời này, đúng là cảm thấy có chút mất mát, nhưng anh lại là kiểu người càng cản lại càng hăng, ngay lập tức quyết định sẽ không ngừng cố gắng.
Tô Hiểu Mạn thấy thế, tự nhiên lại có dự cảm thấy không tốt, cô đúng là vừa phạm phải sai lầm chết người, vội vàng vòng lấy eo Tạ Minh Đồ: “Anh cẩu Tử ơi, như vậy khá tốt, Mạn Mạn cảm thấy rất vừa lòng.”
Vì tăng thêm tính chân thật trong lời nói của mình, cô còn ở cọ cọ vào ngực anh để tỏ vẻ thật sự anh không cần cố gắng thêm nữa đâu.
Cái này tên cẩu tử xấu xa này càng ngày càng sáng tạo nhiều tư thế khác nhau, đúng là rất quá đáng khiến cho cô cũng không chịu nổi.
Đau cũng sướng.
Tạ Minh Đồ cười ôm lấy cô, mặt đối mặt để cho cô ngồi khóa ở trên đùi mình, cúi đầu khiến trán của hai người không chênh lệch chiều cao quá nhiều, thường thường dùng mũi của mình cọ cọ vào mũi cô.
Giữa những đôi tình nhân cho dù không nói lời nào mà chỉ cần làm những động tác nhỏ như vậy, cũng đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Mạn Mạn vào đoàn văn công?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, cũng nói với với anh những chuyện xảy ra gần đây với cô, làm thế nào thi được đoàn văn công, bình thường luyện múa như thế nào, lại còn chuyện tại sao ngẫu nhiên mà đi tham gia diễn xuất an ủi lần này.
Cô khẩu thị tâm phi* mà nói với anh rằng cô chỉ vừa khéo ngẫu nhiên mới đi biểu diễn, chứ không phải vì muốn cho anh ngạc nhiên đâu.
*Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cũng không biết Tạ Minh Đồ tin hay không tin, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ở bên tai Tô Hiểu Mạn nói: “Về sau càng có nhiều ‘ vừa khéo ’ như vậy thì tốt rồi.”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất ghét bỏ mà chọc một chút ở trên bụng anh: “Anh tham lam quá rồi đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận