Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 275 - Ngứa Đòn




Đến phiên Khương lão nhị nghỉ ngơi thì anh cũng ở bên cạnh khoe khoang, “Chẳng qua là do một hai năm nay anh đây ít rèn luyện thôi. Năm anh vừa mới hai mươi tuổi thì thể lực mới là đỉnh cao nhất, em trai à, em không đuổi kịp anh được đâu.”
sau khi nghe hai người họ nói xong thì Tạ Minh Đồ tin ngay. Anh cảm thấy mình chưa trải qua rèn luyện, thân thể mỏng manh nên xác thực là không thể đuổi kịp ông nội và anh trai năm đó.
Mà trong lòng ông nội Khương và lão nhị nhà họ Khương thì đang liên tục phỉ nhổ: Suốt ngày khoác lác, khoác lác nữa đi……
Đồng thời hai người bọn họ cũng không thể không cảm thán trong lòng: Thể lực của thằng nhóc này cũng tốt thật đấy, giống như hoàn toàn không biết mỏi mệt vậy, chỉ nghỉ ngơi một chút là đã lập tức sinh long hoạt hổ rồi.
Hai người bọn họ còn không biết đêm qua thằng nhóc này đã được “tình yêu” cổ vũ nên hôm nay giống như được tiêm máu gà vậy, cực kỳ quyết tâm muốn rèn luyện để thân hình rắn chắc hơn.
“Ông nội, anh hai, còn tiếp tục nữa không ạ?” Tạ Minh Đồ hứng thú bừng bừng, anh cảm thấy thân thể của mình bắt đầu thích vận động rồi đấy!!!
Loại cảm giác rèn luyện đổ mồ hôi này khiến anh cảm thấy thân thể mình đã được đánh thức!!! Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi là anh sẽ có được một thân hình cường tráng rồi!!
Ông nội Khương: “……”
Khương lão nhị: “……”
Sao thằng nhóc này ngứa đòn đến như vậy cơ chứ?
Sao mà thể lực với tinh lực của thằng cún con này lại tràn đầy như thế?
Nếu Tô Hiểu Mạn ở chỗ này thì cô nhất định sẽ giải đáp nghi vấn và giải thích nghi hoặc cho bọn họ. Tên nhóc Tạ Minh Đồ này chính là một con báo hoang chạy khắp núi đồi từ khi còn nhỏ, thân thể anh cứ như động cơ vĩnh cửu vậy, có vận động bao nhiêu thì anh cũng vẫn tràn đầy năng lượng mà thôi.
Sức chịu đựng của anh mạnh muốn chết đi được.
Nghĩ mà xem, nhìn bà lão 60 tuổi ở chỗ cô còn có thể bước đi như bay trên đường núi gập ghềnh là có thể biết hiệu quả của loại rèn luyện từ thiên nhiên này mạnh đến mức nào rồi.
Trong lòng ông nội Khương hơi nghẹn: “Tiếp tục……”
“Đúng!” Khương nhị ca đáp ngay: “Tiếp tục!”
Nhất định phải thắng thằng nhóc này, anh không tin là mình không khiến nó mệt như chó!
Tạ Minh Đồ gật đầu đáp ứng: “Được ạ!”
Anh sẽ luyện ra cơ bắp rắn chắc khiến Mạn Mạn thích.
Lúc Tô Hiểu Mạn dậy thì trong nhà chỉ còn lại bà nội Khương, ba người ra ngoài rèn luyện vẫn chưa trở về. Sau khi Tô Hiểu Mạn rửa mặt chải đầu xong thì ngồi nói chuyện với bà nội Khương một lúc lâu. Lúc trở về phòng, cô ngoài ý muốn thấy đồ ngủ mà Tạ Cẩu Tử mặc ngày hôm qua.
Cô vừa cầm quần áo lên liền lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp, hình như có một chỗ màu sậm hơn so với xung quanh.
Đây chẳng lẽ chính là???
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đêm qua anh mơ cái gì không biết nữa?
Trên mặt Tô Hiểu Mạn hơi hơi hồng. Cô cảm thấy không thể để lại bộ quần áo này ở đây được nữa, nhất định phải đem đi giặt sạch sẽ.
Tô Hiểu Mạn vừa mới giặt quần áo xong xuôi, đang chuẩn bị phơi đồ trong sân thì mấy người rời khỏi nhà từ khi trời còn chưa sáng…… à, không đúng, phải là ba người mệt như chó đang xếp hàng đi về nhà.
Ông nội Khương cảm thấy việc này muốn lấy đi mạng già của mình luôn, Khương lão nhị thì không còn lời gì để nói, Tạ Minh Đồ cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Thế nhưng lúc mới bước vào sân, thấy quần áo trong tay Mạn Mạn thì trên mặt Tạ Minh Đồ lập tức đỏ bừng giống như có thứ gì đó vừa nổ tung. Đầu óc anh choáng váng, lại không tự giác nhớ lại một vài hình ảnh không nên tưởng tượng, trong mơ thì Mạn Mạn đã…… Thân thể vốn đang nhức mỏi lập tức không cảm giác được chút mệt mỏi nào nữa, cả người anh như bay lên, trên người giống như là gắn nam châm vậy, không chịu khống chế mà đi sau lưng Tô Hiểu Mạn gọi Mạn Mạn dài Mạn Mạn ngắn.
Bà nội Khương rót chén nước cho ông nội Khương và Khương nhị ca, “Chà, quần áo đều ướt đẫm hết luôn hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận