Đường Chuyên

Quyển 18 - Chương 30: Khí cầu hay phi thuyền?.

Vân Diệp không quan tâm Hà Thiệu nghĩ gì, có vải chịu lửa rồi thì chế tạo khinh khí cầu nên đưa vào lịch trình, nhà lão trượng đã chuyên môn dệt cho mình thứ vải chặt nhất. Vân Diệp đã thử, còn chắc hơn cả vài làm buồm, giờ có vải chịu lửa làm bộ phận gần ngọn lửa nhất là được rồi.

Đèn dầu phun lửa đã được Công Thâu gia nghiên cứu chế tạo xong, còn lại là may vải thành quả cầu lớn, ngày bay cũng được Vân Diệp chọn xong, ngày ba tháng ba là ngày tốt, Vân gia thân mang danh nhà thần tiên, nếu không có một vài thứ thần tích thì ai tin.

Tân Nguyệt quật cường ôm lấy việc này, nàng không cho phu quân giao cho người ngoài làm, chuyện may vá thì phụ nhân trong nhà đủ đảm nhiệm, thứ tổ sư gia truyền xuống không thể để người ngoài trà đạp.

Thế là lão nãi nãi, Tân Nguyệt, cô cô, thẩm thẩm, tỷ tỷ, muội muội đều vùi đầu vào công tác chế tạo bóng khí cầu, Vân Diệp rất vô trách nhiệm vẽ một cái hình rồi phủi tay, có Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt thế nào cũng làm ra quả khí cầu hợp cách, có hai đứa học trò này là chuyện đắc ý cả đời y, lười được mà!

Thực nghiệm của Lý Thái đã thất bại, nghe nói cái thuyền nổ tan tành, thế mới đúng, Vạn Hộ cũng bị nổ tan xác mà, có điều hình như cái thuyền đúng là đã bay lên rồi, mặc dù chỉ là trong tích tắc, nhưng chút thắng lợi đó đủ khiến Lý Thái biết mình không sai, lý luận không sai, còn lại chỉ là cải tiến thiết bị phun lửa thôi. Năm xưa thí nghiệm cối xay nước làm hắn khốn khổ, chút khó khăn này không hạ được hắn.

Tưởng tượng cảnh ngồi trên khinh khí cầu bay lên nhìn bản mặt Lý Thái đã thấy thú vị, Vân Diệp mong ngày 3 tháng 3 tới thật mau.

Vân Diệp thích cuộc sống dạy học, Lý Nghĩa Phù thành công thành một trong số thủ lĩnh học sinh, Bàng Ngọc Hải rắp tâm bất lương vui vẻ giao một khoản tiền lớn cho Lý Nghĩa Phù kiểm soát, cái tên xuất thân phú quý có nhận thức nhất định về nhân tâm này tin rằng tương lai của mình không phải là mấy nghìn ngân tệ có thể so được. Nhưng số tiền này với Lý Nghĩa Phù mà nói là khoản cực lớn, hơn nữa học sinh khác tin tưởng Lý Nghĩa Phù, chưa bao giờ hỏi tới chi tiêu.

Một ngân tệ đủ tới Yến Lai Lâu chơi gái cả đêm rồi, hai ngân tệ có thể nghe được ca kỹ hát hay nhất biểu diễn, ba ngân tệ có thể làm bộ y phục khá khẩm, năm ngân tệ có thể mua một con ngựa, bỏ thêm một ngân tệ nữa còn được khuyến mãi bộ yên cương.

Mười ngân tệ có thể mua được tỳ nữ Cao Ly, tuy ngôn ngữ không thông, nhưn ôn nhu ăn đứt nữ tử Đại Đường. Nếu ngươi có ba mươi ngân tệ thì thoải mái chọn vũ nương Ba Tư ngực nở mông cong, nếu có một trăm ngân tệ có thể an gia ở Trường An, đây là ước mơ của vô số học sinh bần hàn.

Nhìn đó có thể thấy Vân Diệp bỏ năm nghìn ngân tệ mua mấy tấm vải là khái niệm gì.

Bàng Ngọc Hải chưa bao giờ xem thường sức mạnh của kim tiền, khi hắn thấy một nghìn nân tệ đặt trước mặt, thiếu chút nữa tinh thần thất thủ, hắn không tin Lý Nghĩa Phù tham hư vinh chống lại được sự dụ hoặc này.

Huồng hồ ả ca cơ tên Yến Tư còn yêu thích Lý Nghĩa Phù, muốn được nụ cười của mỹ nhân, tài hoa không đủ, để mỹ nhân bỏ tiền, lúc nào cũng cảm thấy mất mặt, có lẽ lúc này Lý Nghĩa Phù đã lấy tiền ăn thịt của học sinh đem dùng, một khi đem dùng, thần tiên cũng không cứu nổi hắn.

Bàng Ngọc Hải cho Yến Tư một trăm ngân tệ, sau đó đứng ngoài quan sát.

Những chuyện này cần thời gian tiến triển.

Thư viện chưa bao giờ ngừng xây tường bao, nếu như nói Đại Đường có chỗ nào chưa bao giờ thiếu thủy nê ( xi măng), đó chính là thư viện Ngọc Sơn, vì họ có lò nung của riêng mình, có mỏ than riêng, có xưởng riêng, ruộng riêng, bến tàu riêng, thậm chí có thuyền đội riêng, còn về lạc đà, ngựa, bò dê thì không thiếu.

Quân đội đã vào trú ở Ngọc Sơn, lực lượng phòng vệ Ngọc Sơn tương đương hành cung, hai năm đổi một lần, do hoàng gia bổ nhiệm. Chỉ huy được bọn họ chỉ có viện trưởng và sơn trưởng, tức là hoàng đế viện trưởng và Lý Cương sơn trưởng mới có thể khiến quân nhân của thập lục vệ cúi đầu, mệnh lệnh của viện phán như Vân Diệp thì không cần để ý.

Tường bao của thư viện không khác gì Trường Thành, uốn lượn quanh núi. Trước kia còn có thú hại như lợn rừng tới phá ngọc mễ và khoai tây, giờ thì tuyệt tích rồi, hậu môn thư viện chỉ mở ra hàng năm vào mùa gấu mèo động tình, cho mấy con thú béo tròn đó đi giao phối, học sinh gọi vui cửa này là cầu Ô Thước.

Hứa Kính Tông và Vân Diệp cưỡi ngựa tuần tra trên tường thành, không cưỡi ngựa không được, tường thành ba mươi dặm đi một vòng chết mệt luôn, mặt tường rộng hơn một trượng ( - 3m), cách trăm mét có một tiễn lâu, có quân sĩ đứng gác.

Chẳng bao lâu gió lạnh từ sơn cốc làm hai người rét run, đành chui vào tiễn lâu tránh gió, tiễn lâu không lớn, người đông Vượng Tài không vào được, Lưu Tiến Bảo đuổi quân sĩ ra cho Vượng Tài vào. Hứa Kính Tông thở dài:

- Vân hầu, cái thói trọng ngựa khinh người này nên sửa đi, có nhiều người ý kiến rồi đấy.

- Ai nói Vượng Tài là ngựa? Nó là huynh đệ của ta, ở ngoài cũng thế, trong nhà cũng thế, không tin mở sổ sách Vân gia xem, Vượng Tài luôn nhận tiền hàng tháng, ai thích nói thì nói, ta không sửa.

Vân Diệp cởi áo choàng ra, đắp lên lưng Vượng Tài, móc một nắm đậu cầm trên tay để Vượng Tài thong thả ăn.

Năm nay ít tuyết, trừ lúc nhập đông có một trận tuyết lớn thì đến giờ mới dần dần có dấu hiệu tuyết rơi, trang hộ của Vân gia đã chuẩn bị trữ nước, làm rất nhiều ao xi măng, đợi tuyết xuống trữ đầy, bất kể thế nào năm nay khó tránh khỏi hạn hán lớn.

Hơ lửa một chút rồi tiếp tục tuần thị, phía trước không thể cưỡi ngựa được nữa, toàn là bậc thang, hai người đành đi bộ, Hứa Kính Tông cảm khái vỗ tường xi măng:

- Vân hầu, bức tường này e còn chắc hơn cả hoàng thành, truyền thuyết Hách Liên Bột Bột xây Thống Vạn Thành, lấy chùy nện đất, lún vào một tấc sẽ chém thợ, không lún vào được một tấc thì chém quân sĩ, đó là vì kiến lập cơ nghiệp ngàn đời, ngươi xây tường bao thư viện vững trãi như thế làm gì?

- Cũng vì cơ nghiệp ngàn đời, Lão Hứa, chỉ có hai ta ở đây nên ta mới nói, ta mong dù Đại Đường mất, thư viện vẫn vững vàng, đó là chút lòng riêng của ta.

Hứa Kính Tông gật đầu:

- Vương triều không thể ngàn đời không đổi, ngược lại thư viện có thể sinh tồn mãi mãi, nếu có tâm tư này, xây kiên cố chút cũng được.

Đi tới cổng Ô Thước, Hứa Kính Tông chỉ mấy nơi bốc khói:

- Mấy chỗ yếu hại đã bị bệ hạ thu quyền quản hạt, chỉ thấy vô số gạch, thủy nê, gỗ đưa vào đó, chẳng lẽ bệ hạ định xây pháo đài ở hậu sơn?

- Lão Hứa, đừng nhìn nhiều, chẳng phải chuyện hay ho gì đâu, bí mật biết nhiều không có lợi.

Ở cùng Hứa Kính Tông lâu mới biết hắn là bằng hữu không tệ, trừ hám lợi nhỏ và bán đứng bằng hữu ra thì ở cạnh hắn luôn có cảm giác thoải mái, dù uống rượu, tán gẫu đều vui vẻ, mỗi ánh mắt, động tác của hắn đều có ám thị, đó là nói lời trong lòng ngươi ra đi, ta sẽ giữ bí mật cho.

Tiểu Đông gả cho Nhị nhi tử của hắn rồi, hai phu thê về quê ở Tân Thành Hàng Châu, mục đích đơn giản, đó là để lại đường lui cho cả nhà ở Giang Nam, thuận tiện dựa vào thế lực của Vân gia ở Lĩnh Nam, xem xem có thể phát triển về phía tây nam không, mục đích cưới Tiểu Đông là tránh Vân gia phản ứng.

Vân Diệp phát hiện chẳng hiểu vì sao mình không chơi được với người tốt, lại nhanh chóng thân thiết với đám gian nịnh, chẳng lẽ mình trời sinh ra làm kẻ xấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận