Đường Chuyên

Quyển 24 - Chương 12: Trở về

- Trường An ra sao rồi? Ngụy vương có mạnh khỏe không?

Đó là câu hỏi đầu tiên của Hi Mạt Đế Á:

- Điện hạ vẫn khỏe, năm ngoái học sinh còn nghe nói điện hạ đang nghiên cứu một loại xe chạy được trên mặt đất, hiện giờ hẳn đã thành công. Vân hầu thăng lên làm Sở quốc công, nhưng lão tổ tông Vân gia đã qua đời, nên Sở công đang thủ hiếu. Thư viện vẫn tốt, Trường An vẫn tốt.

Hi Mạt Đế Á im lặng gật đầu, nay Trường An mới là quê hương nàng, mới là nhà nàng, chỉ có ở đó nàng mới tìm được người yêu thương nàng, bằng hữu hợp ý nàng, trưởng bối hiền hòa, nghĩ tới đó nàng chỉ muốn lập tức về Trường An:

- Vật tư nơi này có sung túc không? Hạm đội đã cạn kiệt rồi.

- Hiện giờ Hoàng cực thiên hoàng của nước Oa đã chết, các chư hầu đang đánh giết lẫn nhau, với vũ khí của hạm đội, Lại tướng quân sẽ mau chóng gom đủ vật tư.

Hi Mạt Đế Á liếc nhìn Hà Bình:

- Chỉ cần ngươi tìm được người kế nhiệm ở nước Oa, ta sẽ mang ngươi về.

Hà Bình cười càng thêm vui sướng:

- Một tháng sau trong nước có thuyền vận chuyển bạc tới, theo lý mà nói đây vốn là chuyện của Trường Tôn Thịnh, học sinh cho rằng, hắn là người kế nhiệm tốt nhất.

- Được, ức hiếp kẻ yếu sẽ bị Ngụy vương mắng, nhưng ức hiếp Trường Tôn thịnh, thì hắn sõ vô cùng hài lòng.

Nước Oa nhiều nhất là suối nước nóng, Lại Truyền Phong cùng Hà Bình đi ngâm suối nước nóng, uống một ngụm rượu mạnh xong, ông ta thỏa mãn hỏi:

- Tiểu tử, nơi này vật tư không nhiều, sao ngươi bảo cái gì cũng có?

- Chỗ hạ quan không nhiều, nhưng cách chỗ này năm mươi dặm là Thạch Kiến quốc, thêm một trăm dặm nữa là Y Dậu quốc, hai quốc gia này vô cùng giàu có, thứ tướng quân muốn nhất định sẽ có.

- Giết người ở đây có bị triều đình tra hỏi không? Dù sao cũng là phụ quốc, đám khốn trong tay lão phu đã thành dã nhân cả rồi, e giết người không kiềm được.

Hà Bình cười hăng hắc:

- Nước chư hầu nho nhỏ, diệt thì diệt có gì to tát, Đại Đường bao năm qua diệt nước chư hầu còn ít à?

- Ha ha ha, thống khoái, hầu gia đã thành Sở quốc công, Trường Tôn Vô Kỵ đã chết, lão phu nghe mà thống khoái ... Ha ha ha, Lô công thành binh bộ thương thư? Hứa Kính Tông thành tể tướng? ... Ha ha ha, thời đại lão tử muốn làm gì thì làm đã tới ...

Trường Tôn Thịnh mang hai thuyền vận chuyển bạc tới, tâm tình cực tốt, mỗi năm đều có một chuyến công cán béo mẫm như vậy, hắn cực kỳ hài lòng. Bạc trong mỏ không ai dám động vào, Ngũ lễ tư mã theo bên cạnh, nhưng lễ vật các nước chư hầu làm người ta vui sướng, có thể động chân động tay ở thứ này, Trượng Tôn Thịnh định nuốt một nửa rồi tính sau.

Nhìn thấy trong vịnh néo sáu chiếc chến hạm, hắn liền có dự cảm không lành, chẳng lẽ hạm đội Đông Hải dám tranh ăn với mình, phụ thân tuy đã chết, nhưng đại ca vẫn còn, Trường Tôn gia vẫn như mặt trời giữa trưa, cô cô hiện giờ vô cùng chiếu cố gia tộc, cho lão Trương Lượng mười lá gan cũng không dám nhúng tay vào chuyện Trường Tôn gia.

Khi hắn nhìn thấy Lại Truyền Phong đứng bên bờ biển nhe răng cười với mình, cảm giác không lành kia càng rõ ràng, Hà Bình thường ngày vác cái mặt đưa đám cũng cười tươi như hoa là sao?

Thuyền vừa bỏ neo, chuẩn bị đưa bạc lên thuyền, chuyện này Trường Tôn Thịnh vô cùng thông thuộc, nhưng sao làm vội vàng như thế? Lão tử còn chưa nhận chư hầu hiếu kính cơ mà, phải hỏi cho rõ ràng, Lại Truyền Phong ở đây thì sao, hắn là hạm đội viễn hành, tới nước Oa phải nghe lão tử.

- Trường Tôn huynh, còn không mau đi gặp Ngụy vương phi, vương phi muốn tiểu đệ hộ tống về Đăng Châu, cho nên chuyện ở đây xin nhờ Trường Tôn huynh.

Hà Bình Bình vừa thấy Trường Tôn Thịnh liền nói thẳng luôn, không có thời gian lảm nhảm, vương phi đang vội về Đại Đường kìa.

- Ta là quan viên triều đình, vương phi có quyền gì quản hạt ta? Vả lại chư hầu các nước cống nạp ta còn chưa thu mà.

- Ngươi có thể ở lại đây thong thả mà thu, còn về điều hoán chức vụ là do vương phi nói do Ngụy vương phi căn dặn, vậy sau này ngươi về kinh hỏi Ngụy vương là được, bản quan chức nhỏ, không dám hỏi.

Vương Huyền Sách cũng nói với Trường Tôn Thịnh:

- Ngươi ở thư viện ra, chuyện nơi này hẳn ngươi hiểu, đoán chứng ngươi chỉ ủy khuất một năm thôi, ta muốn tới nước Oa nhậm chức mà không được đây.

Trường Tôn Thịnh giơ ngón cái lên với Hà Bình:

- Chuyến này ta nhận, coi như ngươi gỡ được một lần, đợi sau khi ta về kinh, chúng ta tính sổ.

Rồi quay sang Vương Huyền Sách:

- Ngươi là cái thá gì, nếu không phải Sở công thấy ngươi đáng thương, cho ngươi cơ hội chuộc tội thì xương cốt ngươi đã tàn rồi, năm sau ta về sẽ giết ngươi.

Trình Xử Lượng hài lòng nhìn đồ trong khoang thuyền, làm quan thư ký theo quân thong thả đăng ký, hắn theo lục chiến đội lên tuyền, điều lệ thủy sư Lĩnh Nam quy định rõ ràng chức trách quan chỉ huy, khi nhiệm vụ chưa hoàn thành, không được tự ý rời hạm đội.

Trường Tôn Thịnh mang tới hai chiếc chiến hạm cấp Hải Hộc, đều tương đối mới, Hi Mạt Đế Á lên chiến hạm cấp Hải Hộc, còn chiến hạm cấp Hải Lang của mình sau khi tu sửa qua thì chở đầy bạc tới đảo Đối Mã, sau đó vượt biển tới thành Ti Sa, cuối cùng đến Đăng Châu.

Quãng đường này với Trình Xử Lượng mã nói là hành trình vô cùng nhẹ nhõm, đây là nội hải của Đại Đường, từ khi hạm đội Đông Hải phát hiện cách tránh gió mùa nước Oa, tuyến đường biển từ nước Oa tới Đăng Châu trở nên vô cùng an toàn.

Tăng nhân là người vui mừng nhất, đặc biệt là tăng nhân Đại Minh tự, bọn họ ùn ùn kéo tới nước Oa, nay trong số ngôi chùa nổi tiếng ở nước Oa do tăng nhân Đại Minh tự lập nên.

Tranh đoạt tín đồ là cuộc chiến không khói, ở Đại Đường cấp phát độ điệp và thư đạo sĩ vô cùng nghiêm ngặt, điều đó khiến tăng nhân đổ xô sang nước Oa và Cao Ly.

Trình Xử Lượng đứng ở mạn thuyền nhìn một chiếc thuyền đi qua bên cạnh, đó đã là thuyền chở hòa thượng thư ba rồi.

- Từ trong lời của Trường Tôn Thịnh có thể biết ngươi vẫn không có chỗ đứng chân ở Trường An, sai lầm năm xưa của ngươi e vẫn có người không quên, có lẽ ngươi ở lại nước Oa là chuyện tốt.

Trình Xử Lượng nói với Vương Huyền Sách:

Dọc đường nếu như không có Vương Huyền Sách giúp đỡ, Trình Xử Lượng biết mình không thể mang đại bộ phận tướng sĩ về. Giờ trở về, sắp tiếp nhận vinh quang vô hạn, còn bằng hữu mình e chỉ có thể trốn trong bóng tối, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.

- Sở công ân huệ cho ta nhiều rồi, già trẻ trong nhà có thể sống ở Vân gia trang là may mắn của ta, ta làm sai, vậy ta phải đối diện, bất kể thế nào ta cũng nỗ lực sống.

- Xử Lượng, sau khi trở về ta sẽ tới Đại lý tự thỉnh tội, Sở công đưa ta vào quân tịch làm tử sĩ, vậy chưa chết ở trong sóng gió, vậy tội của ta chưa được xóa hết. Bất kể Đại lý tự phán xử ra sao, ta cũng không oán trách.

- Trường Tôn Thịnh làm gì nổi ta? Chỉ cần ta không phải tử tù, Trường Tôn gia chỉ có thể xỉ nhục ta, ức hiếp ta, nhưng không thể giết ta. Vương Huyền Sách ta cả đời chỉ muốn đi đường tắt, lần này không thế nữa, ta đi vững vàng trên đường mình, gặp khó khăn cũng không né tránh.

Trình Xử Lượng vỗ manh vai Vương Huyền Sách rồi về cầu hạm, nâng kính viễn vọng nhìn đất liền thấp thoáng đằng trước, lệnh binh sĩ thổi tù và về nhà, đó là tín hiệu ước định trước, hạm đội phương nam về Đăng Châu, hạm đội phương bắc về Tuyền châu.

Ngư dân trên biển đứng ở thuyền nhỏ nhà mình tò mò nhìn hạm đội từ biển sau trở về, trên thân thuyền dính đầy vò sò thành hàng lớp, cũng chẳng biết số thuyền này lênh đênh trên biển bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận