Đường Chuyên

Quyển 9 - Chương 57: Trí tuệ của đại đạo

Đại Nha gục vào lòng ca ca khóc lớn, Vân Diệp nhăn mặt nhìn trời, vầng trăng sáng vẫn treo giữa chừng không, ngày đẹp thế này không hợp đi ăn cướp.

Ép một thiếu niên chính trực thành cường đạo, xem ra cưới tức phụ là quá trình gian khổ, ái tình dễ làm người ta làm liều.

Đơn Ưng cả đêm không về, Đại Nha lo lắng vô cùng, Vân Diệp vội phái người đi nghe ngóng xem Trường An có đạo tặc xa lưới không, tin tức báo về làm Vân Diệp sởn gai ốc, đêm qua Trường An xuất hiện một tên đại đạo độc hành, là kẻ ngày cướp nghìn hộ, đêm trộm trăm hộ thực sự, bạch ngọc của Lương gia, kim sư tử của Trần gia, dạ minh châu của Tôn gia, tháp linh lung của Mã gia Lũng Tây, bạch ngọc quan âm của Hà gia ...

Tất cả trong một đêm không cánh mà bay.

Hành vi của đại đạo đơn giản mà thô bạo, bắt gia chủ mỗi nhà, hỏi thứ giá trị nhất trong nhà, gia chủ Lương gia mới cãi lại một câu, tóc trên đỉnh đầu bị gọt luôn, giờ rất giống người Hồi Hột, gia chủ Mã gia mới uy hiếp một chút, thanh đao dài cả xích đã đâm vào đùi, tội nghiệp nhất là Hà Thiệu gia chủ Hà gia, bị lột trần truồng treo lên cột nuôi muỗi cả tháng, Lão Hà không phải là người kiên cường, đạo tặc tới một cái là tặng ngay bạch ngọc quan âm, đáng tiếc kẻ trộm thấy bộ dạng béo núc của hắn đáng ghét, xúc phạm thần linh, chuyên môn trừng phạt hắn.

Đây là đại sự kiện, võ hầu, bộ khoái, binh sĩ tuần thanh ti, thậm chí Bách kỵ ti đều như lừa bị hoảng sợ, chạy loạn khắp thành truy bắt hung thủ, thề bắt tên cự đạo về quy án, bọn họ tin tường thành Trường An cao lớn, kẻ gian còn chưa ra ngoài được, tức thì đám rắn chuột trong thành Trường An gặp họa, bị quan phủ bắt lấy, không hỏi gì hết, trước tiên đánh ba mươi gậy, tức thì thanh danh phi thiên đại đạo nhanh chóng truyền đi.

Lý Thái tới Vân gia kiếm cơm cực kỳ bội phục hành vi của kẻ gian, cho rằng còn thần kỳ hơn Kiếm Tiên trong truyền thuyết, Lý Khác lo lắng cho ba viên miêu nhãn thạch cực phẩm mình mới kiếm được.

- Kẻ gian chẳng qua gom tiền cưới lão bà thôi mà, ta cho rằng nam nhân như vậy đáng tha thứ, mà cần phải tha thứ, tuy Lão Hà thảm một chút, nhưng ai bảo hắn ôm quan âm ngủ, đáng đời!

- Diệp Tử, lời này không đúng rồi, người như vậy vào quân ngũ sẽ lên như diều gặp gió, nữ tử kiểu nào mà chẳng cưới được, cần gì phải làm trộm, trừ phi hắn thích làm cường đạo, hoặc là kỹ thuật tổ tiên truyền lại không thể vứt bỏ, ví như Hoàng Thử, hiện giờ chẳng phải muốn nhất vẫn là xuống mộ à?

Lý Thái gắp miếng trứng gà mặn, cho vào miệng, đầu gật gù nhưng miệng không chút do dự phản bác quan điểm của Vân Diệp. .

Lý Khác lo âu nói:

- Chuyện này đã xảy ra hai lần, một lần ở Lạc Dương, kẻ gian dũng manh vô cùng, tay cầm trường đao cưỡi khoái mã chém đầu người, đợi binh sĩ kịp phản ứng thì hắn đã trốn xa ngàn dặm, lần nữa là lần này, nghe phủ doãn Trường An nói, kẻ gian là tên lão tặc, ngay mặt cũng không che, cực kỳ to gan.

Ba người đang tán dóc, chỉ thấy Đơn Ưng mặc thanh y từ ngoài đi vào, vặn lưng nói:

- Ngủ trên cây không dễ chịu chút nào, lâu lắm rồi không làm thế, dậy mỏi lưng quá.

Lý Thái, Lý Khác cười rộ lên, chỉ mặt Đơn Ưng nói:

- Ai bảo ngươi cứ thích canh ngoài phòng Vân gia đại tiểu thư, ngươi cũng là tên quỷ quái, có điều lại chẳng thể học Phi thiên đại đạo tối qua, người ta trong một đêm đã kiếm đống tiền, bao nhiêu châu báu bị vét hết, thảm nhất là Lão Hà, giá bạch ngọc quan âm tới ba nghìn quan.

- Thứ đó đáng tiền thế à? Ta thiếu chút nữa đập nát.

Đơn Ưng mặt mày hớn hở:

Vân Diệp mặt tối đen, Lý Thái rơi trứng mặn xuống đất mà không hề biết, Lý Khác mắt trợn tròn, một lúc sau Lý Thái mới mừng rỡ nắm tay Đơn Ưng nói:

- Thì ra là ngươi à, khi còn nhỏ ta nằm mơ một ngày làm đại đạo, tung hoành sơn lâm, hôm nay xem như thành sự thật.

Đơn Ưng gạt tay Lý Thái ra:

- Ta là quỷ nghèo, vì cưới lão bà nên đành tới nhà người ta mượn một chút, tối nay chuẩn bị đi mượn chút nữa, đại cữu ca là kẻ hám lợi, nhận tiền không nhận người, biết sao được.

Hai huynh đệ Lý gia khinh bỉ nhìn Vân Diệp, Lý Thái tiếp tục nói những lời ngưỡng mộ, Lý Khác chà tay nói:

- Đơn huynh, những thứ kia trong tay huynh không dễ bán, không bằng bán cho tiểu đệ, nhất định được giá cao, tiểu đệ thèm tòa tháp linh lung kia lâu rồi.

- Ta nhớ hai tên các ngươi vừa lên án hành vi bất nghĩa đó mà, sao giờ thành một bọn rồi?

Vân Diệp ngứa mắt với bộ dạng của ba tên, xen vào một câu:

- Quân tử sở dĩ hơn người là vì có tuệ nhãn nhìn người, khi ta còn nhỏ đã được cha ta nói đạo lý này, tỳ vết nho nhỏ khó che được tài lớn, Đơn huynh thân thủ cao tuyệt, nhất định thấy cô đơn, như ta đứng trên đỉnh cao học thức, nhìn xung quanh thấy toàn kẻ tầm thường mà căm ghét, khó khăn lắm mới thấy một vị, chớ dùng ánh mắt dung tục đối đãi.

Lý Khác thúc giục Đơn Ưng đi xem bảo bối, Lý Thái húp một ngụm hết bát cháo cũng muốn đi xem, ta kẻ đùn đẩy nhau tới tiểu viện Đơn Ưng.

Đại Nha lặng lẽ tới sau lưng ca ca day huyệt thái dương, lấy hạt châu xanh biếc cho y xem, mắt đầy vẻ yêu thích.

- Tiểu Ưng nói mắt muội không tốt, buổi tối treo hạt châu này trong phòng chiếu sáng, nhất định rất đẹp, huynh ấy nói khi lấy nó có hào quang ngũ sắc cực đẹp. Ca ca, huynh giúp Tiểu Ưng đem đồ trả cho người ta được không, muội không cần hạt châu gì hết, muội muốn Tiểu Ưng ở bên cạnh muội là được, ban đêm muội cứ gặp ác mộng, Tiểu Ưng ở ngoài cửa, đôi lúc nhỏ giọng hát cho muội nghe, lúc nói chuyện với muội, muội mới ngủ ngon được, hạt châu này không bằng Tiểu Ưng.

Vân Diệp thở dài:

- Tiểu Ưng thông minh hơn muội nghĩ nhiều, hiện giờ hắn kéo hai tên to đầu biết chẹt đi gánh giùm hắn, chính là lo khi cưới muội có chuyện, hắn trưởng thành rồi, kỳ thực lấy hạt châu cho muội mới là mục đích của hắn, nhưng người khác chỉ là che mắt, hắn phí hết tâm tư lấy hạt châu này cho muội, muội nhận lấy đi, nếu không hắn sẽ thương tâm, các chuyện khác hắn tự xử lý.

- Hắn tìm Lão Hà chính là để lại đường lui cho bản thân, nói không chừng Lão Hà khốn kiếp bắn tin cho hắn, ta không tin hắn không thông thuộc Trường An, sao biết nhà ai có bảo bối, tên này càng lúc càng to gan rồi, Tiểu Ưng mà cũng dám lợi dụng? Đoán chừng trói hắn lên cột nuôi muỗi là sự trừng phạt của Tiểu Ưng với hắn.

- Nhưng ca ca, muội không muốn Tiểu Ưng có chuyện.

Đại Nha mắt đỏ hoe, xem ra cả đêm qua không ngủ.

Kéo Đại Nha ngồi xuống, lòng không dễ chịu gì, bản chất Đơn Ưng không phải là kẻ an phận thủ thường, muốn hắn sống bình đạm không bằng đâm chết hắn luôn cho xong, Đại Nha lo lắng chuyện về sau quá nhiều, đứa bé này số khổ, định sẵn sẽ sống trong sợ hãi cả đời, đó là cuộc sống nó chọn, không ai giúp được nó.

Gả gà theo gà, gả chó theo chó, biết rõ là hố lửa vẫn mở mắt nhảy xuống, ái tình chưa bao giờ cho con người ta một phương hướng chính xác.

Lấy khăn tay gói hạt châu lại đưa cho Đại Nha, nếu đã chuẩn bị làm thê tử kẻ cướp, vậy phải chuẩn bị thăm tù. Đại Nha cúi đầu nhận lấy hạt châu, đi về hậu viên, thi thoảng nhìn ca ca cầu khẩn.

- Ta không trơ mắt nhìn Tiểu Ưng có chuyện, vạn sự có ta, muội sống thật tốt là được.

Nghe ca ca hứa, bước chân Đại Nha vững trãi hơn, trong ấn tượng của nàng, không có chuyện gì ca ca không làm được.

Lão Hà khóc khóc mếu mếu tới Vân gia, vừa định kể khổ thì bị Vân Diệp đè xuống đánh một trận, thấy hắn còn định hỏi vì sao, lại đè xuống đấm một trận nữa, tên khốn đó nhanh trí nói:

- Chuyện này không trách ca ca được, ta đang cùng tiểu tiếp hành sự, muội phu của ngươi liền đứng trước màn xem, làm ca ca khi đó sợ tới không giơ lên được luôn, tiểu thiếp rú lên ngất xỉu.

- Ca ca còn đang nằm trên người nữ nhân, hắn đã hỏi ta nhà ai có dạ minh châu tốt nhất? Đương nhiên là nói Tôn gia của Chuyết Chính phường, dạ minh châu nhà hắn còn to hơn cả hoàng cung đại nội ba phần, lần trước nhà hắn mở yến tiệc lấy ra khoe, ta liền chỉ điểm cho Tiểu Ưng một chút.

Vân Diệp càng nghe càng tức:

- Tên khốn vương bát đản, không biết khuyên bảo hắn, chúng ta dùng cách khác lấy là được, không cần khoác cái tiếng đạo tặc lên người.

- Ngươi còn không biết tính muội phu ngươi sao? Nếu khuyên được, cần gì tới ca ca, hắn trừ muội tử ngươi không ra tay được, những người còn lại nếu hắn muốn hạ sát thủ thì chắc chắn sẽ làm được, trước kia ta thấy hắn là tránh, giờ tên tiểu tử này có chút mùi con người rồi nên mới dám qua lại, ngươi giáo hóa hắn các luôn cả muội tử vào, có thấy thiệt không?

Vân Diệp chán nản buông tay ra, Đơn Ưng từ nhỏ được Đinh Ngạn Bình nuôi, để hắn chuyên tâm vũ đạo, trừ giết người, nghĩa khí ra thì tên Đinh Ngạn Bình khốn kiếp đó không dạy cái gì nữa, hiện giờ thành một tên quái thái, một tên quái thai nguy hiểm, có cơ hội gặp lão già đó, nhất định cho lão ta biết tay.

Vân Diệp không lo chuyện ăn cướp kia, y có hàng trăm cách dẹp yên việc này, Đơn Ưng cũng đang xử lý, từ việc hắn cướp của rất nhiều người nhìn ra được hắn có chuẩn bị trước, hai huynh đệ Lý gia sẽ ngậm chặt miệng, chỉ cần không phải hoàng gia gặp họa thì sao cũng được, còn sống chết của đám chuột bọ trong thành chưa đáng để trong lòng.

Ba tên thỏa mãn nguyện vọng từ cửa đi vào, tay Lý Thái thêm một thanh đao nhỏ quấn lụa, thứ này có thể giấu giữa ngón tay, nắm tay lại một cái sẽ thò ra, là trò chơi nhỏ của Đơn Ưng, mặc dù Lý Thái còn chưa thuần thục, nhưng nhìn thanh đao sáng loáng, không biết tên xui xẻo nào sắp bị nó hại, đao mỏng như cánh ve, cắt một đao hồi lâu mới chảy máu, là lợi khí để hạ độc thủ.

Lòng Lý Thái căng phồng, tay còn sách một cái bọc, cười rất đắc ý. Đơn Ưng mặt lạnh tanh nhìn Hà Thiệu một cái rồi tới hậu viện, Đại Nha hiện giờ nhất định rất lo lắng, mỗi khi hắn có loại suy nghĩ này, trong lòng luôn rất dễ chịu, rất ấm áp
Bạn cần đăng nhập để bình luận