Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 47: Lại bị hại rồi

Minh Châu là một hải cảng nhỏ, so với việc nói là hải cảng, chẳng bằng hình dung ra một cái cảng cá thì thiết thực hơn, đội thuyền không vào bến tàu được, chỉ có mấy thuyền nhỏ cập bến, chuẩn bị đem tang vật thu được từ đám hải tặc bán đi.

Khi còn ở Lĩnh Nam, Vâp Diệp đã phái quản sự Vân gia đi đường bộ thông tri cho các đại thương gia ngoài Ngũ Linh, bảo bọn họ tới Minh Châu, mình có hàng hóa muốn bán, bảo bọn họ không phải lo không đủ hàng hóa, chỉ cần lo tiền bạc của mình có làm hầu gia hài lòng hay không thôi.

Vì phát tài, hành động của thương nhân rất thần tốc, những thương nhân ôm mong đợi phát tài đứng trên bờ biển, từ xa xa thấy cánh buồm như mây, tiếng reo hò vang dội, đó là một đội thuyền hùng tráng.

Rất rõ ràng, tang vật của hải tặc không thỏa mãn được lòng tham của những thương nhân kia, chỉ mới một canh giờ, tang vật đã biến thành tiền đồng và bạc trắng, Vân Diệp không lấy hoàng kim, sĩ tốt cần tiền đồng chắc túi, bạc có thể chấp nhận, còn hoàng kim cách bọn họ quá xa.

Mua hết tang vật, hiện trường im phăng phắc, mấy chục vị đại thương đồng loạt nhìn vào Đinh Kiều, quản sự của Vân gia, ông ta có cái thói xấu hệt các vị chưởng quầy khác của Vân gia, thích dùng một ấm trả nhỏ uống tra, tu một ngụm trà nóng, đặt ấm trà xuống rồi mới nói với các đại thương:

- Chư vị chưởng quầy, vừa rồi chẳng qua là chút phúc lợi nhỏ hầu gia nhà ta kiếm cho các tướng sĩ, là thu hoạch của các tướng sĩ sau khi đánh bại hải tặc, cho nên hơi ít. Xin lỗi, Đinh Kiều này không nói rõ ràng, xin bồi tội với các vị.

Nói xong đứng dậy chắp tay bốn phía.

- Đinh chưởng quầy, chúng tôi đều nể mặt Vân gia cho nên mới lặn lội ngàn dặm xa xôi tới tòa thành nho nhỏ này, ông ngàn vạn lần đừng nói Vân hầu dám lấy cống phẩm cho bệ hạ mang ra bán, dù nhà ông dám bán, chúng tôi cũng chẳng có gan mua. Tiền thì tốt, nhưng lão phu không định vì tiền mà đem cả nhà lớn nhỏ cược vào.

Tức thì cả tòa đại sảnh nhốn nháo tiếng người, đồng loạt yêu cầu Vân gia có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người, cống phẩm là thứ bọn họ tuyệt đối không dám đụng vào.

Đinh Kiều đột nhiên cười lớn, chỉ những chưởng quầy trong sảnh:

- Các vị cũng là người vào nam ra bắc, biết nhiều thấy rộng, sao hôm nay ai nấy lại trở nên ngu xuẩn vậy?

Đại sảnh tức thì yên tĩnh lại, mọi người vươn cổ đợi Đinh Kiều nó lý do.

- Chư vị, chưa nói bệ hạ cấp hầu gia nhà ta ý chỉ tùy nghi hành sự, chúng ta nói quốc triều rốt cuộc cần gì nhé, không giấu các vị, thuyền hầu gia nhà ta ngồi chính là chiếc Mộc Lan chu mà các vị thấy. Trong khoang thuyền chứa đầy kỳ trân dị bảo, không sợ các vị cười chứ, Lão Đinh này xem như là trải đời rồi, nhưng nhìn số châu báu đó cũng đái ra quần, chân không bước nổi, được gia tướng trong nhà đưa đi xem bảo khố, các vị đủ thấy bảo vật kinh người thế nào chưa?

- Quốc triều cần gì? Cần thứ bảo bối giá trị cao, nhưng không đem lại chút lợi ích nào cho triều đình à? Quốc triều cần tiền đồng, bạc, hoàng kim, lương thực, đồng, sắt, lụa, vải, muối. Quan viên cần vàng bạc để phát bổng lộc, tướng sĩ cần bạc khao thưởng, các tướng sĩ cần quân nhu, lương thảo. Không thể để bệ hạ khi phát bổng lộc cho quan viên, người này được một cây san hô, người kia một hạt châu. Tương sĩ đánh thắng trận, chẳng lẽ phát mỗi người một viên bảo thạch? Thế còn ra cái thể thống gì nữa.

- Bệ hạ của chúng ta không phải là quân vương thích châu báu, nếu hầu gia nhà ta đem châu báu về Trường An, chư vị nghĩ xem, đem hết số châu báu đó bán ra một lượt, vậy nó còn là châu báu không? Con mẹ nó chỉ còn là một đống đá.

- Cho nên hầu gia nhà ta nghĩ ngay tới những thương gia chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể đem châu báu cấp bệ hạ biến thành thứ thực chất như tiền tài, quân giới, lương thảo, đó mới là thứ bệ hạ cần thực sự.

- Các vị, vừa rồ mọi người cũng nói, nếu tùy tiện bán cống phẩm sẽ chết cả nhà, các vị có người thân, chẳng lẽ hầu gia nhà ta không có? Lão Đinh ta không có?

- Chuyện này các vị cũng thấy rồi đấy, đều tiến hành quang minh chính đại, không che giấu quan phủ, thứ sử nay đang uống trà nói chuyện với hầu gia ta trên thuyền, còn có cả hoạn quan thiếp thân của bệ hạ, tám nghìn tướng sĩ thủy quân ở đó, giấu được ai? Cho dù hầu gia nhà ta mua chuộc được hết bọn họ, các vị nghĩ rằng bệ hạ không biết à?

- Cho nên các vị cứ yên tâm cả đi, lấy tiền tài vật tư của các vị, chuẩn bị phát tài, đây dứt khoát là một vụ làm ăn ốt, hiện châu báu quá nhiều, giá sẽ không đắt, bất kể là để cho con cháu, hay là đem ra chợ bán đều là lựa chọn tốt.

Lão Đinh nói xong, hiện trường rối loạn, vừa rồi lo lắng chỉ vì những thứ kia mang danh nghĩa cống phẩm, trong tiềm thức cho rằng thứ đó không thể động vào, ai động vào là chết, giờ nghĩ lại thì đúng là thế, hoàng gia cần châu báu làm gì, để bệ hạ chơi một mình à? Có khả năng đó không? Bệ hạ nuôi chim, cũng bị Ngụy Trưng làm cho phải tự tay bóp chết trong lòng, nếu những thứ này đều vào hoàng cung, còn chẳng bị đám triều thần làm phiền chết thôi, Lão Đinh nói rất có lý.

Người lớn gan đã chuẩn bị tiền tài, tính toàn dùng bạc đổi tốt hơn hay sắt thì tốt hơn, người nhát gan thì do dự quan sát. Nơi bán hàng ở ngay bên biển, khi thứ sử Minh Châu cười tủm tỉm từ trên thuyền xuống, lập tức các quan viên vây tới, chuẩn bị nghe xem quan bản địa nói sao.

Thứ sử Minh Châu Lương Giai hai tay áp hờ, bảo mọi người yên tĩnh, đợi im lặng rồi ông ta mới nói:

- Chư vị muốn hỏi gì, bản quan đã đoán được vài phần, chẳng qua là vấn đề cống phẩm có thể bán hay không, giờ bản quan trả lời, hoàn toàn có thể, đó là kết luận của bản quan sau khi xem ý chỉ của bệ hạ. Chỉ cần chư vị nạp thuế ở Minh Châu thì không thành vấn đề, ha ha, nói thật, lát nữa bản quan cũng muốn mua vài món làm chí bảo gia truyền. Tới khi đó chư vị đừng tranh với viên quan nghèo như ta, làm ơn, làm ơn.

Nói xong lớn tiếng gọi quản gia về nhà chuẩn bị tiền tài.

Lúc này mới đánh tan chút lo lắng cuối cùng của mọi người, chuẩn bị sẵn tiền tài để thi triển thủ đoạn . . . Hôm nay trên thuyền rất nào nhiệt, có tư cách lên thuyền của Vân Diệp còn có một người nữa, đó là đại chưởng quầy ở Giang Nam.

- Lão Chu, thế này cũng quá đáng quá, Vân gia đầu tư ít tiền tài vào tiền trang, vì sao cho tới nay không thu lợi được chút nào? Toàn nghe Hoàng Chí Ân khoe khoang nói tiền trang kiếm tiền ra sao, nay mở ở đây, mai mở ở kia, vì sao Hà gia không thu được đồng nào? Không phải bị các ngươi nuốt mất rồi chứ?

Đại chưởng quầy mặt như quả mướp đắng:

- Hầu gia ơi, ai mà dám nuốt tiền của ngài chứ, nương nương đã nói rồi, tiền trang rất quan trọng với Đại Đường, hiện cần triển khai toàn diện, không chia hoa hồng cho cổ đông, đợi sau hãy nói, ngài nói xem ai dám lấy tiền?

- Ta nhớ ngoại trừ đại cổ đông là nương nương, còn có ba tiểu cổ đông, thái tử, Ngụy vương, và ta. Nương nương hại con mình ta không có ý kiến, vì sao hại luôn cả ta.

- Nương nương nếu ngay cả con mình cũng hạ thủ được thì hầu gia bị tính kế có là gì đâu, nếu không hay là về kinh rồi hầu gia tự hỏi nương nương xem.

- Lão Chu chết băm này, ngươi đưa ra chủ ý rắm chó gì thế, hiện giờ ta chỉ sợ gặp nương nương và bệ hạ, tránh còn chẳng kịp, làm gì có chuyện tới nhà nạp mạng.

Lão Chu là người quen rồi, là người cũ khi tiền trang khởi nghiệp, năm nay mới thăng lên làm Đại chưởng quầy, là người rất có năng lực, chưa tới một năm khiến nghiệp vụ phát triển mạnh mẽ, xem như Hoàng Chí Ân không nhìn nhầm người.

- Hầu gia là người đảm bảo, hay là nhân cuộc mua bán lần này giải quyết nợ nần của tiền trang, tại hạ hạch toán rồi, không nhiều, chỉ chừng bốn mươi vạn, ngài dùng châu báu trả hay là dùng tiền đồng trả?

Vân Diệp đang uống trà tức thì trà phun cả ra từ miệng từ mũi, tay run run chỉ Lão Chu:

- Ngươi nói ta chẳng những không có hoa hồng, còn nợ bốn mươi vạn?

- Đúng thế hầu gia, giấy trắng mực đen không quịt được, không phải ngài ký tên trên đấy sao?

- Ta ký tên bao giờ, sao ta không nhớ, ta nhớ sổ sách tiền trang rất nghiêm ngặt, dù lão bà của ta cũng không có tư cách ký tên hộ ta, tiểu tử nhà ta cũng phải đợi khi trưởng thành mới ký được.

- Đúng, hầu gia, đúng là như thế, nên ký tên ngài là do đích thân nương nương ký, nương nương thuận tiện ký cả tên thái tử, Ngụy vương vào, lấy từ tiền trang ba mươi tám vạn tiền vay lãi suất thấp, tính cả lãi là bốn mươi vạn, ngài thấy trả thế nào cho thích hợp.

Vân Diệp mắt lốm đốm sao, bị bẫy rồi, bị bẫy rồi, chẳng trách trước kia Trường Tôn thị lại rộng rãi phân chia Vân Diệp một thành, có mưu đồ từ trước, lúc quan trọng có thể lấy ra gánh trách nhiệm, hưởng thụ đãi ngộ giống hai thân nhi tử của bà ta, nữ nhân này đáng bị sét đánh, có dung mạo giống như Quan thế âm bồ tát nhưng chuyên môn làm cái việc của ác quỷ.

Điều khoản nghiêm ngặt nhất trên đời này cũng không có sức ràng buộc với bà ta, chẳng trách trước kia lúc mình định ra những điều khoản này, bà ta ở bên vừa xem vừa vỗ tay khen hay, hiện giờ xem ra, chả khác nào mở riêng cửa sau cho bà ta, để bà ta moi sạch như chuột.

- Khoản nợ như vậy tổng cộng có mấy cái?

Vân Diệp lo Trường Tôn thị rút tiền một cách vô tội vạ tiền của người khác, như thế khiến tín dự của tiền trang sụp đổ, kéo theo tín dự hoàng gia mất hết, đây là chuyện đáng sợ, không đùa được.

- Hầu gia yên tâm, chuyện này đã được tiền trang hạch toán nhiều lần đưa ra con số cho vay, bốn mươi vạn quan không ảnh hưởng tới sự vận hành của tiền trang, Hoàng đại chưởng quầy vốn muôn cho nương nương vay bảy mươi vạn, nương nương cân nhắc mãi mới vay ba mươi tám vạn, nương nương nói tiền trong tiền trang đều là của bách tính, không thể vay vô hạn, giải nguy cấp trước mắt là được rồi, nói sau này tuyệt đối không thể vi phạm điều lệ tiền trang nữa. Nương nương thật là tốt, quốc triều có hoàng hậu như thế là may mắn của chúng ta.

Vân Diệp lúc này mới thở phào, biết tự kiềm chế là tốt rồi, nếu không thì bà ta đợi bách tính tạo phản đi.

- Nếu là nương nương vay tiền, vì sao các ngươi không tìm nương nương, mà lại tìm ta?

- Hắc hắc, bọn tại hạ không dám tìm nương nương, thái tử điện hạ lên thảo nguyên đánh trận không tìm được, cũng không tiện tìm, Ngụy vương đã ném ba chưởng quầy ra khỏi cửa. Nghe nói hầu gia về, vội vàng thúc ngựa tới tìm, món tiền này cuối cùng cũng có chỗ sắp xếp.

Lão Chu dựa vào ghế, chọn thế ngồi thoải mái, tựa hồ khoan khoái lắm:

Vân Diệp vỗ trán mình, nói với Lưu Tiến Bảo:

- Ném Chu chưởng quầy xuống biển, cẩn thận chút, đừng làm vỡ chén trà.

Lão Chu ngạc nhiên nhìn Lưu Tiến Bảo xông tới kéo ông ta đi, đang định nói thì bị Lưu Tiến Bảo ôm ngang người đi tới bên mạn thuyện, định ném xuống.

Lão Chu ôm chặt lấy mạn thuyền không chịu buông, kêu như chết cha chết mẹ, làm Lưu Tiến Bảo nhất thời không tiện ra tay. Vân Diệp thấy người bên bờ biển nhìn hết về phía này mới bảo Lưu Tiến Bảo bỏ qua cho ông ta.

- Lão Chu, con mẹ ngươi không dám đi tìm nương nương, không tìm thấy thái tự, bị Ngụy vương ném đi, liền tới tìm ta à? Kiếm hồng mềm để bóp chứ gì, giỏi lắm, biết ta bị nương nương hại, còn dám tới tìm ta, ngươi cho rằng ta không dám ném ngươi xuống biển à?

Trông dáng vẻ Lão Chu không phải là chỉ bị ném một lần, về sàn thuyền một cái là trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì, cầm chén trà uống một ngụm:

- Được rồi, hiện giờ tại hạ không đòi nợ ngữa, ngài đã ném ta xuống biển rồi, ta cũng đã liều mạng già leo lên bờ, lần sau Lão Hoàng hỏi tới, hầu gia cứ nói như thế. Chuyện này thế nào cũng được giải quyết, ta chẳng vội, đó là quy củ của tiền trang, ta chỉ làm theo quy củ thôi, nghe nói quy củ do hầu gia định ra, thế nào thì ngài hiểu rõ hơn ta.

- Ta chỉ quan tâm tới lợi nhuận của phân bộ Giang Nam, Vân hầu ở Minh Chấu bán bảo vật quy mô lớn, nhất định có thu nhập lớn, tiền vận đi chuyển lại cũng phiền, chỉ cần ngài bảo những thương cổ kia gửi tiền vào tiền trang, ta viết một tấm ngân phiếu lớn cho ngài, ngài tới Trường An đổi tiền có phải tiện không?

- Hơn nữa triều đình đang cần tiền gấp, từ việc nương nương vô lý tới tiền trang lấy tiền là biết. Hiện giờ tốt rồi, chỉ cần ngài gửi tiền vào, nương nương đổi ở Trường An, vừa nhanh vừa tiện, tiền trang cũng kiếm chút chênh lệch, không phải mọi người cùng vui sao.

Vân Diệp thở phào, đám người này rốt cuộc vẫn là thương nhân, không phải nô tài của hoàng gia:

- Nói hay lắm, nợ tiền là nương nương, tìm nương nương mà đòi, làm ăn thì phải cho ra làm ăn, ta không hi vọng tiền trang gánh vác nghĩa vụ ấy. Vừa rồi ngươi đòi nợ dữ như thế, ta kiến nghị ngươi có thể cho đám thương cổ trên bờ kia vay lấy lãi, sau đó thu về, thế là có một khoản tiền lớn thu vào sổ sách, chỉ cần ít gặp phải mấy người vay tiền như bọn ta thì tuyệt đối là vụ làm ăn tốt.

Lão Chu cười rất tự tin, xoa tay lấy từ trong lòng ra một quyển trục nhỏ cho Vân Diệp, giải thích:

- Tiền trang sớm có suy tính này, vụ giao dịch lớn như này một năm khó có được một lần, cho nên tiền trang không bỏ qua một cơ hội tốt như thế. Còn về đòi tiền thì yên tâm, dám quịt nợ, còn dám ném chưởng quầy xuống nước chỉ có mấy người các vị thôi. Phương án mong hầu gia chỉ giáo.

Không có gì để chỉ giáo hết, chủ ý bọn họ tổng hợp ý kiến mọi người đưa ra đã rất hoàn mỹ rồi, ít nhất kẻ nửa mùa như Vân Diệp không thể tùy tiện bới móc được. Lão Chu giảng cho Vân Diệp nghe một số liên quan trong đó rồi vội vàng rời đi, tham dự lễ bán đấu giá châu báu kia.

Vô Thiệt đích thân theo dõi, một nghìn thủy quân vây kín lấy hội trường, trong hội trường không tiến tiền bạc, chỉ có từng tờ giấy, các thương cổ rất hưởng thụ loại giao dịch không nhìn thấy tiền tài này, không ngửi thấy mùi thối của đồng, tự nhiên cao nhã hơn nhiều.

Quá rẻ, ngà voi dài bốn xích chỉ có 800 quan, cái san hô nhỏ coi như bảo bối trong nhà có thể vứt đi rồi, núi san hô đỏ cao năm xích, thứ này bày ở phòng khách rất khí phái, cái gì? 3000 quan? Khác gì tặng miễn phí ...

Tiền đã tiêu hết, đám sĩ tốt vẫn vận chuyển từng rương bảo bối lên bờ, ông trời ơi, thứ lóng lánh có thể nhỏ ra nước này là ngọc thạch gì vậy? Phỉ thúy? Chỉ nghe nói thôi, chưa bao giờ thấy, phỉ thúy to bằng nắm đấm, nếu đem điêu khắc sẽ có giá bao nhiêu chứ?

4000 quan? Mua thứ này chỉ tốn có 4000 quan thôi à? Chưởng quầy chuyên môn bán đồ trang sức ngọc tức thì đỏ mắt thèm khát, túm cổ Lão Chu nói:

- Cho ta vay một vạn quan, ta có một nghìn mấu ruộng, ba gian nhà ở Trường An, cùng lắm ta đặt cả lão bà cho ông là được, ta chỉ cần vay một vạn quan.

Lão Chu là người tốt, vỗ vai Lâm chưởng quầy nói:

- Lâm chưởng quầy cứ thoải mái đi đấu giá, đừng lo chuyện tiền bạc, chỉ là lợi tức một phần, tiền ta cho ông vay, tẩu phu nhân cũng không cần đặt cho ta, để bà ấy hầu hạ ông cho tốt là được, danh dự năm mươi năm của ông đâu chỉ đáng giá một vạn quan, chúng ta nhắc tới thế chấp thì tục quá.

- Lão phu biết tên khốn kiếp nhà người muốn hút máu trên người lão phu, nhưng không thể không vay, lợi tức năm vẫn phải chăng, ngươi cho lão phu giấy vay nợ, lão phu ký ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận