Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 37: Học sinh khốn kiếp

Vừa mới vào phòng, Vân Diệp xé luôn y phục trên người, dính nhớp cực kỳ khó chịu. Nhìn thấy Vân Diệp trần truồng, Lý An Lan nhảy ngay sang một bên, tưởng y định làm chuyện xấu với mình.

- Ban ngày không được, tới tối tùy chàng.

- Mơ đi, ta sợ tới toàn thân nhũn ra rồi, ai còn hứng thú với nàng, mau chuẩn bị nước tắm cho ta, toàn thân đều là mồ hôi, nàng nghĩ tên của Phùng Áng để dọa dẫm thôi à, nhát gan một chút là sợ võ mật rồi.

Lý An Lan hếch mũi lên:

- Thiếp cũng bị ông ta nhắm vào, sao chân không nhũn ra.

- Nàng bị nhắm vào lưng, ta thì mặt đối mặt, vả lại nàng chỉ biết nghĩ tới tuẫn tình, ta thì nghĩ làm sao để sống sót, đương nhiên là khác nhau.

Vân Diệp lấy y phục lau nách, lau hông, ném đi thật xa, thứ này không mặc được nữa.

- Nếu chúng ta chết cùng nhau, liệu có chôn cùng nhau không? Chàng có cao hứng không?

- Nàng ngốc à, chết thì ai mà cao hứng nổi, lần sau muốn chết thì nàng đi mà chết, đem con giao cho ta, ta còn muốn nhìn nó trưởng thành, thành thân sinh con, các loại tư vị trên nhân gian còn chưa nếm đủ, sao chết được? Nếu nàng chán sống rồi thì thắt lưng ta đây này, treo cổ lên, một lúc là xong. Ta sẽ an táng nàng thật long trọng, đọc ai câu thơ " thập niên sanh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong ", sau đó cười bi sảng ba tiếng, đem con về Trường An sống hạnh phúc.

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,

Bất tư lường,

Tự nan vương.

Thiên lý cô phần,

Vô xứ thoại thê lương.

Túng sử tương phùng ưng bất thức,

Trần mãn diện,

Mấn như sương.

Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo - Thivien. net)

Mười năm sống chết có đôi đường,

Gạt nhớ thương,

Vẫn tơ vương.

Ngàn dặm nấm mồ côi,

Xiết nỗi thê lương.

Có gặp nhau chăng, khôn nhận rõ,

Bụi đầy mặt,

Tóc nhuốm sương.

Lý An Lan nghe Vân Diệp nói thế thì tức điên, nhào tới há rang ra, Vân Diệp lĩnh giáo bản lĩnh cắn người của nàng rồi, vội đưa hai tay nắm vai Lý An Lan quay người nàng lại, Lý An Lan đang vùng vẫy đột nhiên bị Vân Diệp đẩy ngã xuống giường.

Lý An Lan quay đầu nhìn lại, thấy hai mắt của Vân Diệp giật mình nói:

- Bây giờ là ban ngày, không được ...

Vân Diệp lúc này còn quan tâm gì tới ngày hay đêm, vốn chỉ mặc nội y, lại bị mông nàng cọ qua cọ lại, dục vọng khơi lên, tuổi trẻ tinh lực vượng, y phục cởi sẵn rồi, liền làm tới luôn. Đôi tay đã thuộc đường đi lối về vén váy nàng lên, thuận theo đùi nàng mò vào chỗ kín. Lý An Lan hơi thở gấp gáp, rên liên hồi:

- Ca ca, đừng . . đừng . .

Với Tân Nguyệt cần dịu dàng, với Na Mộ Nhật cũng cần dịu dàng, riêng với Lý An Lan thì không, chẳng mấy chốc Lý An Lan không nói gì được nữa, chỉ còn tiếng kêu kéo dài sung sướng. .

Vân Diệp tắm nước nóng một cách thống khoái, loại nước nóng có thể lột da lợn, toàn thân bị luộc như tôm, thống khoái, dơ bẩn từ trong ra ngoài đều bị rửa sạch.

Lúc này mới phát hiện ra mấy ngày trước mình tự than tự trách thì ra là sản vật của áp lực, cùng với sám hối từ đáy lòng sau khi giết người.

Sám hối và giết người là hai khái niệm, trên đời này kẻ vừa sám hối vừa giết người nhiều lắm, thêm một tên Vân Diệp cũng chẳng hề gì. Lý An Lan không thoát khỏi ma chưởng của y, nhũn như bún nằm trên giường rên rỉ.

Đầu bếp trong nhà tới Lĩnh Nam làm cho hầu gia một bát cháo thịt nạc lớn, cho thêm tỏi, ăn sướng mồm rồi mới nhớ tới Lý An Lan nằm bẹp trên giường, bảo với Linh Đang múc cho công chúa một bát, bảo là do đích thân hầu gia nấu.

Nhi tử chê miệng Vân Diệp có mùi tỏi, không cho thơm, đầu lắc quầy quậy không giữ nổi, bỏ vậy, thằng con ngoan vừa rồi còn cho một quả quất xanh vào bát cha nó, để cha nó bồi bổ thân thể.

Vượng Tài cường tráng hiện giờ không có gì làm là cứ thích ngửi mông ngựa cái, tát cho hai cái cũng không sửa được, mã phu nói Vượng Tài muốn ngựa cái rồi.

Phương nam thuộc hỏa, chưa nói trời nóng, người cũng bốc hỏa, đừng nói tới Vượng Tài đã biến thành tuấn mã, lửa lớn hại thân, vấn đề của mình còn chưa giải quyết xong, kệ Vượng Tài đáng thương, giờ nó thấy trâu cái cũng tới ngửi, tội nghiệp.

Hồng Thành mấy ngày qua vất vả sắp không còn ra người nữa rồi, lão binh bị hắn xua như lừa, cưỡi ngựa, vung roi, tới khắp nơi thu hàng.

Không đủ người, chỉ còn lại chưa tới một nghìn, Tôn Nhân Sư mang đi hai nghìn, không biết chiêu mộ đâu ra ba nghìn tân binh, phải tăng cường huấn luyện tân binh, hai nghìn lão binh chưa về ngay được, phải đợi khi tân binh thành lão binh mới có thể theo đường bộ về Trường An.

Ở biển bắc có một cái cảng thiên nhiên, thuyền do Vân gia đóng tụ tập ở đó, ăn nước rất sâu, bên trên toàn là toàn là lương thực. Đáng tiếc là thuyền quá ít, không vận chuyển được lương thực, thủy sư của triều đình cũng neo ở đây, chuẩn bị vận chuyển hết lương thực tới Sơn Đông. Thực ra triều đình không hi vọng quá nhiều vào bọn họ, cho rằng đem vận mệnh buộc dưới quần ông trời không thỏa đáng.

Người đưa thuyền tới là Lưu Nhân Nguyện, nhìn thấy tên này là Vân Diệp muốn đánh, một năm trước đã muốn đánh rồi, có học sinh nhà ai đi học rồi chạy mất, toàn thư viện chỉ có mình hắn. Nghe được khi Vân Diệp rảnh rỗi ba hoa về hải tặc carribean, liền bị hình tượng hải tặc đầu buộc khăn đỏ, tay cầm loan đao, một con mắt, tay trái chỉ lắm một cái móc câu lấy mất hồn.

Tên ngốc muốn ra biển tìm suối trẻ mãi, thuận tiện bắt một người cá nhốt trong chum nghe hát. Cha hắn Lưu Đại Câu đúng là con bảo sao cha nghe đó, bỏ đống tiền nhét nhi tử vào thủy sư, kiếm chức Trí quả giáo quý chính thất phẩm, nếu ở vệ sở trên đất liền thì có tan hết gia tài cũng chẳng được. Nhưng thủy sư thì không thành vấn đề, Đại Đường không để ý tới thủy sư lắm.

Riêng việc hắn đem lâu thuyền ra biển là đủ để ngũ mã phân thây hắn rồi, cho nên Vân Diệp dùng roi quất tên này không có chút gánh nặng tâm lý nào.

- Thư viện sinh ra thứ như ngươi đúng là xỉ nhục, đem lâu thuyền ra biển, còn mang cả mông đồng ( chiến thuyền) tới , chỉ cần một con sóng không lớn đủ đưa ngươi xuống đáy biển. Ngươi chết không sao, tính mạng các binh sĩ khác thì con mẹ nhà ngươi bất chấp à, có thứ Trí quả giáo úy như ngươi mới có thứ khốn kiếp Ninh Viễn tướng quân. Đánh chết ngươi, ta phải tham tấu tên tướng quân khốn kiếp đó, đem tính mạng sĩ tốt ra làm trò đùa, không đem hắn tới Bắc Hải chăn dê, khiến hắn còn thảm hơn Tô Vũ.

Lưu Nhân Nguyện không dám phản kháng, may mà trên người mặc khải giáp, roi quất không đau, chỉ là nghe tiên sinh ngay cả cấp trên của mình cũng không tha mới cuống lên, tấu chương của tiên sinh chưa bao giờ bị hoàng đế bác bỏ, cấp trên của mình là thân cô phụ, nếu bị đưa tới Bắc Hải, nơi đó là địa bản của người Đột Quyết, tới đó e có cỏ mà ăn cũng thành vấn đề.

- Oan chết mất, oan chết mất, đó không phải là lâu thuyền, triều đình không cho đóng thuyền lớn, học sinh liền cải tạo thuyền một chút, nếu đem lâu thuyền ra biển thì học sinh sớm bị ngũ ma phân thây rồi.

Vân Diệp nghe thấy hắn nói vậy thì ngừng roi lại, nghi hoặc nhìn mười mấy cái thuyền dập dềnh trên biển, sàn thuyền cực cao, bên trên còn ngu xuẩn xây thêm lâu phòng, tức nhất là mũi thuyền còn lắp máy ném đá, đuôi thuyển nhẹ bỗng chổng mông lên, đây không phải là lâu thuyền dùng trên sông thì là cái gì?

Nên điên luôn, nóm roi đi, chạy khắp nơi tìm chùy, hôm nay mà không giáo huấn cái tên khốn kiếp khi sư diệt tổ này thì thực sự có lỗi với bán thân khổ công dạy dỗ học sinh.

Gậy nhỏ thì chịu, gậy lớn thì chạy, đó là điều thư viện dạy học sinh của mình, chính là vì lo vị tiên sinh nào đó bị tên học sinh ngu dốt làm mất lý trí, đánh một gậy chết học sinh, vì tránh loại bi kịch này xảy ra, học sinh có thể bỏ chạy.

Lưu Nhân Nguyện chạy vòng tròn ở phía trước, Vân Diệp xách một cái lang nha bổng đuổi đằng sau, chạy chưa nổi hai vòng Vân Diệp đã không nhúc nhích nổi nữa, hôm nay báo thù công chúa nhiệt tình quá, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể chống lang nha bổng thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận