Đường Chuyên

Quyển 19 - Chương 1: Mừng Như Điên

Hôm nay trời rất đep, Vân Diệp cùng cả nhà làm luống ở vườn rau. Ớt giống được trồng thẳng tắp, các nhà khác cứ trồng xuống là được, nhưng Vân gia thì khác. Đầu tiên ươm mầm trong phòng ấm, đến lúc thành chồi non mới mang đi trồng, cho nên ớt Vân gia ra quả sớm hơn nhà khác rất nhiều.

Hàng năm vào vụ trồng trọt, Vân gia đều cả nhà ra quân, đây là quy củ của lão nãi nãi, người Vân gia phải biết hoa mầu sinh trưởng thế nào, bất kể nam nữ đều không có ngoại lệ.

Vân Diệp quỳ trên nền đất ướt, dùng xẻng đào một hố nhỏ, tỉ mỉ đặt chồi non vào, phủ thêm đất, Linh Đang phía sau tưới thêm nước. Chỗ đất này rất lớn, vì hàng năm Vân gia dùng ớt rất nhiều, nên muốn trữ ớt đủ dùng cho một năm phải trồng nhiều như vậy.

Tân Nguyệt cũng đang trồng ở một luống khác, Na Nhật Mộ cầm bình tưới theo sau. Tân Nguyệt rất kĩ tính, Na Nhật Mộ tưới ít hay nhiều nước đều bị nói. Na Nhật Mộ vì thế rất hâm mộ nhìn sang bên Linh Đang và phu quân nhu tình mật ý làm việc, không như nàng phải chịu bà la sát này.

Tiểu Vũ từ trước tới giờ không thích làm nông, tuy vậy không phải vì khinh thường, mà vì nàng không thích những việc thủ công nhàm chán lặp đi lặp lại, nên được phái trông coi Vân Hoan và Vân Mộ, không cho bọn chúng lười biếng.

Vân Thọ dẫn theo Lý Yên Dung cũng đang trồng, Lý Yên Dung không xách được bình tưới to, nên đành mang theo bình nhỏ, mỗi khi Vân Thọ trồng một cây là vui mừng tưới nước, trong cung chưa từng có hoạt động thú vị như vậy.

Không khí rất ẩm ướt, mỗi lần hít vào phổi lại cảm thấy mát lạnh, mây trắng trên cao chầm chậm trôi qua đỉnh đầu, bầu trời xanh trông càng thêm vẻ cổ xưa.

Tuyết trắng xóa trên đỉnh Ngọc Sơn, chung quanh mây trắng trông càng thêm thần bí. Một trận đại tuyết dường như đã thay đổi khí hậu Quan Trung, ruộng đồng khắp nơi toàn là người, tiếng họ trâu vang rất xa. Vân Lộ và Vân Hương chạy loạn trên luống cũng chẳng ai quản. Trồng trọt vụ xuân giờ là đại sự quan trọng hạng nhất trong năm.

Dựa theo tỉ giá thì Vân gia trồng trọt là một loại lãng phí, hôm nay vốn Tân Nguyệt nên đi thu mua huân quý sạt nghiệp, vậy mà lão nãi nãi ra lệnh một tiếng, toàn gia phải đi trồng ớt, còn cho người báo Vân gia cần trồng trọt một thời gian.

Lý do này còn to hơn trời, dù có dẫn nhau đến Kim Loan điện cũng không có ai chỉ trích. Trồng trọt không phải là phương thức mưu sinh, đối với Trung Nguyên đại địa mà nói, đây là một nghi thức sinh tồn. Vào chính hôm nay, hoàng đế, hoàng hậu cũng phải đi trồng trọt. Đây không chỉ là nghi thức tượng trưng, mà phải bỏ sức thật sự như bách tính trên đất hoàng cung hẳn một ngày.

Đây là mệnh mạch của một dân tộc nông canh, đã ngấm vào từng khúc xương thớ thịt mỗi người.

Buổi trưa, mặt trời dần đứng bóng, Vân Diệp đứng dậy quệt mồ hôi trên trán. Là người khỏe nhất gia tộc, y cần phải làm nhiều. Vân Thọ cố chịu lưng đau bò dậy, hai phụ tử nhìn nhau cười, quay về bờ ruộng uống nước.

Lão nãi nãi đã lâu không xuống bếp, hôm nay cũng đã tự tay chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho mọi người.

Chuyện Hầu gia trồng trọt người Trường An cũng chẳng lạ gì, Tân Nguyệt tựa vào thảm mệt mỏi lầm bầm vài tiếng, bị lão nãi nãi trừng mắt liền ngậm miệng, gắng cầm một cái bánh rán nhét vào mồm, không muốn trở thành bà nương lười trong mắt lão nãi nãi.

- Hầu gia, độ ẩm của đất của ngài thật tốt, nhà ta còn kém xa. Đều là đất của ông trời, sao đất nhà phú quý lại phì nhiêu hơn đất nhà nghèo khó chúng ta nhỉ, ha ha.

Lão tài gia bên mảnh ruộng bên cạnh cũng dẫn theo đàn đống trong nhà ra chăm sóc hơn trăm mẫu ruộng. Đừng tưởng lão tài chủ không phải làm ruộng, gia súc cũng phải có lúc nghỉ ngơi, nên chuyện lão tự kéo cày làm ruộng chẳng lạ gì, nhiều năm làm hàng xóm, lão mập cũng không tệ.

- Lão Trầm, ăn chút đi, lão tổ tông dậy sớm làm bánh, mùi vị rất ngon.

Vân Diệp bắt chuyện, đây là nghĩa cần có của hương thân.

- Ái chà, cần gì phải nếm thử, lão tổ tông hiếm có mới xuống bếp, có phúc khí mới được ăn.

Lão mập vỗ bùn đất trên tay tiếp lấy bánh bột ngô cắn một miếng rõ to, xong giơ ngón tay cái lên khen.

- Hầu gia, lão hán đã thấy cách ngài trồng ớt rồi. Lão hán tính qua, ớt hầu gia thu hoạch sớm hơn của lão chừng 10 ngày. Ngài cũng biết giá cả thay đổi từng ngày, sớm hơn 10 ngày là đã được hơn 10 ngày giá tốt.

Lão hán sang năm cũng muốn bố trí một nhà ấm để ươm, không cầu kỳ hoa dị thảo, chỉ cần là ớt như ngài vậy. Mong Hầu gia phái một người hiểu việc sang nhà chỉ điểm cho lão hán.

Hai người nói chuyện vui vẻ, mập tài chủ thấy mục đích cũng đã đạt được bèn chắp tay cáo từ về ruộng nhà làm tiếp.

Vân Diệp nhìn cây giống cũng không còn nhiều liền cố đi trồng nốt. Y giờ rất thích cảm giác trồng trọt, mặc dù mệt nhọc nhưng lòng thấy vui vẻ.

Trong đồng ruộng nổi lên sương mù, thật ra thì không phải là sương mù mà là mưa nhỏ, như vậy thật là tốt, không cần phải tưới nhiều nước nữa. Vân Diệp, Vân Thọ đứng trong mưa tiếp tục trồng, mưa nhỏ thế này chưa vấn đề gì, Lý Yên Dung muốn chạy ra khỏi lều thì bị Vân Thọ quát gọi lại, Vân Diệp mím môi cười trộm.

Chút mưa bụi không làm nhà nông dừng lại, áo tơi cũng chẳng dùng, trâu cày cúi đầu đi về phía trước, nghé con chạy theo trâu học tập. Vượng Tài đi theo trâu già hai vòng đã thấy chán, bèn trở lại chỗ Vân Diệp, răng nó không cắn được cỏ non mới nhú, buồn bực thở phì phì ra mũi, chạy đi tìm tiểu Vũ muốn ăn sẵn rau dại trong giỏ nàng.

Tiểu Vũ mặt dày khiến Vượng Tài đành chịu, nhưng nó giờ có thói quen, chính là kéo quần con gái người ta, tiểu Vũ vì giữ quần nên đành bó tay nhìn nó cướp cả giỏ.

Trồng xong Vân Diệp đứng lên, nhìn ớt được trồng đầy ruộng, y cảm thấy giờ khắc này y giống đế vương đang kiểm tra vương quốc của mình.

Thật ra thì thế này cả đời cũng được, vừa nghĩ vậy thì có một con khoái mã chạy tới, một cấm cung vệ sĩ áo đỏ lớn tiếng bẩm báo:

- Khải bẩm Đại tướng quân, bệ hạ có lệnh mệnh Đại tướng quân hỏa tốc vào cung.

Không kịp thay quần áo rồi, đây là hồng linh cấp sử, Vân Diệp kêu Vượng Tài tới rồi chỉ hướng Trường An cho nó chạy.

Chạy được nửa đường mới biết không chỉ riêng y chạy về Trường An, thập lục vệ của Đại tướng quân cũng đang cưỡi ngựa chạy tới, trên người giống Vân Diệp, đều là áo gai, cả người bùn đất, nhìn bộ dạng đúng là từ ruộng bò lên.

- Lão Khương, ngươi có biết bệ hạ vội triệu kiến là có chuyện gì không?

Tốc độ Vượng Tài nhanh, đã đuổi kịp kiêu vệ của lão Khương, người nầy từ trước đến giờ là nhân sĩ tin tức linh thông.

- Lão Vân, ta cũng không biết, ta đang trồng đậu thì được lệnh triệu kiến, quần áo cũng không kịp thay. Mẹ kiếp, tốt nhất là đi đánh giặc, lão tử làm ruộng thật quá phí thời gian.

- Ai mà biết được, thái bình quá lâu với quốc triều bất lợi, sĩ khí một khi buông lỏng, muốn trui rèn lại thật quá khó khăn. Cao Ly tránh được một kiếp, chẳng lẽ lần này là tin tức từ Nam Chiếu? Lão Lý ở Nam Chiếu làm chuyện gì nhỉ.

Lại một con khoái mã chạy tới, là Hữu uy vệ Bùi Độ của Đại tướng quân, trông rất hăng hái, xem chừng rất hy vọng vào lần triệu kiến này. Lần này chỉ cần là Đại tướng quân, ai cũng hy vọng có chiến tranh.

Ba vị Đại tướng quân không có lấy một hộ vệ bên người, ngựa chiến xông vào cửa thành, thành vệ đã có một con khoái mã mở đường phía trước. Lúc này đội ngũ Đại tướng quân đã tăng lên 18 người, đều là chủ quan quân sự trong kinh thành.

- Có vẻ có đại sự, ha ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận