Đường Chuyên

Quyển 10 - Chương 59: Con sâu lười

Vân gia khác với nhà khác, da của nhà mình, tự đem bán, chưởng quầy tiện nghi phường yêu cầu mấy lần đều bị Tân Nguyệt từ chối, Liêu Đông là chốn lãnh lẽo khắc nghiệt, nên nơi đó sinh ra da tốt, hàng nơi khác đều kém một bậc, tất nhiên giá cũng khác nhau.

- Cho Đỗ gia một cửa hàng ở chợ đi, chọn chỗ tốt ấy, cho phép Đỗ gia mang da về bán, chúng ta chỉ bán loại thượng hạng, thị trường tầm trung nhường ra.

Vân Diệp nghĩ một lúc rồi nói với Tân Nguyệt quyết định của mình, Tân Nguyệt gật đầu, lần sau các quý phụ tụ hội, mình sẽ uyển chuyển truyền tin này cho Đỗ gia, để họ biết Vân gia không phải cái nhà chỉ biết chiếm lợi không chịu được thiệt thòi.

Tối ngủ không ngon, hiện đầu óc Vân Diệp mơ mơ hồ hồ, nếu còn không ngủ, đưa ra quyết định cũng lẫn lộn.

Nghiêm khắc nói với Tân Nguyệt, mình bị bệnh rất nặng, cần nghỉ ngơi, hiện bất kể là ai cũng đóng cửa không gặp, ngủ ngon một giấc mới là chuyện cấp bách, Trường An nước sâu sóng dữ, cần phải có một cái đầu tỉnh táo.

Khi Vân Diệp tỉnh lại phát hiện ra trời đã tối om, cả đêm không ngủ, lại thêm ân ái quá độ, nghỉ ngơi thời gian dài như thế vẫn thấy toán thân nhức mỏi, nằm trên giường đầu óc không ngừng vật lộn, có nên dậy ăn một bữa không? Hay là tiếp tục ngủ?

Trong phòng im phăng phắc, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ lò, ấm nước trên lò đang sôi ùng ục phả ra hơi trắng. Nước sôi pha một chén trà thơm, vị nhất định không tệ, hương hoa mạt lỵ sẽ tràn ngập khắp phòng. Chỉ cần gọi một tiếng sẽ có nha hoàn làm xong tất cả đưa tới tận miệng, nhưng Vân Diệp không gọi, cái tư vị vừa đói, vừa mệt, vừa khát này đã lâu lắm rồi chưa nếm qua.

Con người không ai không chịu được khổ được, nhưng lại chẳng hưởng được phúc, hoang nguyên, rừng rậm, sa mạc, mình đều qua rồi, lần nào cũng thề không tới nữa, nhưng giờ suy nghĩ lại bay về cái sơn động nhỏ ở Lĩnh Nam, khi đó mình cũng cô độc đối diện với đóng lửa, lửa nhảy nhót, nhân vật trên vác động như sống lại, có người cầm trường mâu săn hươu, có người ngồi trên mặt đất mổ con mồi.

Còn có một số người nhảy quanh đống lửa, nếu không phải Vân Diệp nhìn kỹ, chắc chắn sẽ coi mặt trời vẽ đơn giản là đĩa bay, trên đống lửa là một cỗ thi thể, những người kia tựa hồ không phải đang bi thương, mà là đang chúc mừng.

Sống có gì vui, chết có gì khổ, đó là một câu trên giáo điển của Bái Hỏa gáo, có lẽ nói cũng có lý, có thời gian tới thánh điện của họ xem sao, phía Hạ Thiên Thương rất là, rốt cuộc là giáo phái thế nào, phải đi xem xem mới biết.

Sống và chết là ma chướng lớn nhất của con người, nhìn không thấu, tham ngộ không thông, một suy nghĩ trường sinh làm những kẻ muốn trường sinh đi nạp mạng, không biết trước khi chết họ có hối hận không? Làm đại sự thực thì tiếc thân, thấy lợi nhỏ thì quên mình, Tào Tháo nghĩ oan cho Viên Thiệu rồi.

Nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn lò lửa, chẳng biết nhìn bao lâu, khi Vân Diệp đấu tranh giữa việc chết khát và rời giường thì Tân Nguyệt tới cứu cái mạng của y.

Thấy trượng phu nhìn chằm chằm vào ấm trà trên bàn sao không hiểu, một một chén trà lạnh, thấy không ổn, thêm vào nước nóng, đưa tới bên miệng trượng phu, uống một ngụm hết sạch. Vân Diệp lại nhìn ấm trà không chớp, Tân Nguyệt đành them nước nóng, bê cho trượng phu, uống như rồng hút nước, tới khi nước hết sạch, nhổ ra hai cái lá trà mới thôi.

Thích quá, khi nằm xuống bụng bụng kêu ọc ách, Vân Diệp lắc người, tiếng kia lại vang lên, hiện giờ mình là cái vỏ da chứa nước.

Tân Nguyệt gãi đầu không sao hiểu nổi rốt cuộc trượng phu bị làm sao, hành vi cổ quái, không nói không rằng, cứ nhìn lò lửa, chẳng lẽ là trúng tà.

Nha hoàn thật đáng ghét, mang một cái xẻng than, mở lò ra đổ vào, trong lò tức khì bốc khói đen cuồn cuộn, chẳng còn ánh lửa mỹ lệ nữa.

Vân Diệp bật ngay dậy, xỏ giầy vào vừa chạy vừa cởi quân, Tân Nguyệt vội vã theo sau, thấy y chạy thẳng vào nhà xí mới bĩu môi đợi ở sân.

Tới như ngân hà chảy ngược, đi như sông lớn vỡ đê, đái một bãi tựa hồ mang đi tất cả mỏi mệt, rùng mình xong càng tinh thần phấn chấn.

Mặc quần vào, ra tới sân nhìn thấy Tân Nguyệt liền hét tướng lên:

- Bà nương kia chẳng lẽ muốn mưu sát thân phu, tới giờ không cho ta ăn, muốn ta chết đói à?

- Chàng ngủ một lèo năm canh giờ, hiện là canh ba rồi, thiếp thân xem vài lần, chàng để ngáy khò khò, cơm hâm nóng mấy lần, chàng lại không ăn đồ hâm lại.

Tân Nguyệt miệng nói thế nhưng sớm đã bảo nha hoàn làm một bát mỳ lớn cho Vân Dệp, ngồi trong đình, cho thêm thật nhiều giấm ớt, bát mỳ lớn vào bụng, toàn thân khoan khoái, lúc này dù đi đánh hổ cũng được.

Đuổi Tân Nguyệt đi, Vân Diệp một mình tới thư phòng, lấy văn thư tích lũy từ trước Tết ra phê duyệt, Lưu Nhân Nguyện, Đông Ngư quản lý thủy quân rất tốt, năm nay tổng cộng đi về ba chuyến, hoàn thành các nhiệm vụ triều đình đề ra, có ba tháng nghỉ để tiêu hao.

Con người không thể nhàn rỗi, nhất là binh lính, rảnh rỗi là sinh chuyện, điều này Vân Diệp có cảm thụ sâu sắc, bản thân y cũng thế. Rong biển Lan Lăng đặt mua được vận chuyển tới, không có rong biển không làm được rau câu, Lan Lăng muốn mở rộng sản lượng, cần chuẩn bị lượng lớn rong biển, tướng sĩ thủy quân cũng nhờ đó kiếm được khoản lớn. Chỉ không biết hoàng cung hiện có phải biến thành trại bò sữa rồi không.

Lý Thừa Càn rất thú vị, trong công báo nói hiện giờ hắn gần như thành tấm gương của huynh đệ thiên hạ, bất kể làm gì cũng lôi theo hai đứa đệ đệ, phát triển thế này đến khi ăn cứt chó cũng chia làm ba miếng, cùng nuốt vào bụng.

Biết lợi dụng cả mỹ đức truyền thống rồi, khi ba huynh đệ cùng mặc hỉ phục diễn kịch cho phụ hoàng của mình, chúc phụ hoàng thành thiên khả hãn, thế là nổi lên làn sóng huynh đệ hữu ái, giờ khắp đường lớn đều có thể nghe thấy:

- A, tiểu đệ, ăn quả lê này đi.

- A, đại ca, rõ ràng chỉ còn lại hạt lê, tiểu đệ ăn vậy.

Rõ ràng trong lòng hận không thể chém chết đối phương để một mình kế thừa gia nghiệp mà phải làm bộ không bận tâm, đuổi đệ đệ đi thật xa còn nói là nghĩ cho đệ đệ.

Lắc đầu đuổi những suy nghĩ kỳ quái đi, mấy ngày qua trong đầu vô duyên vô cớ xuất hiện thứ khó hiểu, hỏi Lý Cương, lão tiên sinh nói đó là dấu hiệu của sâu trong kén, chỉ cần qua được giai đoạn khó khăn này nhất định phá kén chui ra, khi đó tu dưỡng học thức sẽ tăng lên một bậc.

Vân Diệp không nghĩ thế, cuộc đời đâu phải là qua ải chém tướng, chém hết người này tới người khác, cuối cùng đến mình chẳng nhận ra mình nữa, hay ho gì.

Sâu thật hay, người cứ uốn lại duỗi ra ăn lá cây, thế có hay không, biến thành bướm rồi chẳng sống được bao lâu nữa, Vân Diệp là người theo đuổi mạng sống lâu dài, chất lượng y không để ý lắm, so với chuyện lóe sáng trong khoảnh khắc, y muốn sống lặng lẽ suốt đời như rùa hơn.

Đại Đường bất tri bất giác làm người ta xa lạ, Ngụy Trưng hoạt động tích cực trên công báo cả năm nay tựa hồ mất tích, không nghe thấy ông ta đàn hặc khắp nơi nữa, đám huân quý ngang ngược hống hách nay trở nên nho nhã lịch sử, rất ít nghe nói tới ai ném con nhà ai xuống giếng, đám hoàn khố trước kia không khổ sở ở biên quan thì bị chèn ép ở thư viện, hoặc thành quan văn nỗ lực gây dựng sự nghiệp, tệ lắm cũng tiếp nhận chuyện kinh doanh trong nhà, vì vài đồng tiền mà bôn ba nam bắc.

Chẳng ai biết vì sao Đại Đường lại thay đổi như thế, hoàng đế ngày càng giống thần linh, những người nông dâm rõ ràng cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơi đem Lý Nhị vị hoàng đế chưa bao giờ tăng thuế thở trong am tổ, hương khói lượn lờ làm người ta thêm sợ hãi, mỗi điều cách mình rất xa.

Quảng cáo xuất hiện trên công báo, làm Vân Diệp kinh hãi thiếu chút nữa xô đổ bút mực trên bàn, tuy chỉ có dòng chữ nhỏ :" Rời Quan Trung, qua Vân Trung, nơi đó đất đai vô cùng vô tận, mười mẫu đất hoang ở Quan Trung, đối trăm mẫu ruộng tốt ở Vân Trung. Đại Đường năm Trinh Quan thứ bảy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận