Đường Chuyên

Quyển 8 - Chương 40: Tranh giành ảnh hưởng (1)

Cùng cảm khái còn có Khâu Hòa, Giao Châu ít thiếu nhất là lương thực, vị hầu gia trẻ cẩn thận kia không cần giam mình lại, sắp tới mùa thu hoạch, năm sau kho lại chất đống thôi, chẳng lẽ Đại Đường thiếu lương thực tới mức độ đó?

Đây là lần đầu tiên có quân nhân Đại Đường bước lên đất liền Giao Châu, nếu như ta có thể dùng được sức mạnh cường đại đó thì cái họa tâm phúc Lâm Ấp kia chẳng phải diệt dễ như trở bản tay.

Vân Diệp đang chìm trong đống số má không rút ra được, bàn tính bị y gẩy nghe như thiên âm, người khác nghe thấy nói ồn ào, Vân Diệp lại thích âm thanh này, mỗi khi bật một hạt châu, nói lên lại có một đống lương thực vào khoang thuyền.

- Không rảnh gặp Đàm quốc công gì hết, hiện giờ ta hận không thể chia một người làm hai mà sai khiến, có rảnh tốn thời gian với hắn.

- Hầu gia, hắn nói có một nơi người chưa đi, nếu đi, đừng nói lương thực, dù châu báu cũng sẽ chất đầy thuyền của người.

Lưu Tiến Bảo liếm môi nói:

Vân Diệp suy nghĩ một lúc, dừng công việc trên tay lại, dựa vào giường mềm nghĩ một lúc nói:

- Thứ hắn muốn chẳng qua là mở rộng, nay đường nam hạ có Lý Giảo chắn đường, phát triển phía đông có Lâm Ấp, cho nên muốn lợi dụng sức mạnh của chúng ta để đạt được mục đích, ta không ngại bị hắn lợi dụng, bị lợi dụng nói lên chúng ta có giá trị lợi dụng. Ta chi muốn biết, hắn trả nổi thù lao không? Nói cho hắn, hoàng kim mười vạn lượng, đó là cái giá của Lâm Ấp, Lý Giảo là thần tử Đại Đường, ta sẽ không ra tay.

Nói xong tiếp tục vùi đầu vào công tác tính toán.

Một khi quyền vào tay là vận dụng, đó là đặc điểm của Vân Diệp, không dùng quyền lực nhỏ nhất vận dụng tới mức lớn nhất là bản thân thất chức, thủy quân nghèo đói tới mức này, dù ông trời cũng không chấp nhận nổi.

Cao nguyên đất vàng giàu có làm Đại Đường bỏ quên khao khát với màu xanh, giờ là lúc hướng ánh mắt ra đại dương rồi.

Nghĩ tới đó Vân Diệp đặt bút xuống, đã làm cường đạo thì làm tới cùng luôn, đem một đội quân vũ trang tận răng giao cho Lý Nhị hẳn sẽ có tác dụng lớn hơn, ông ta mới là tên cường đạo chuyên nghiệp nhất.

Khâu Hòa không bỏ ra được mười vạn lượng hoàng kim, nhưng nói Lâm Ấp có, chỉ cần đại quân đánh hạ Lâm Ấp, nhất định sẽ gom đủ vàng, nghe nói cung điện của quốc vương đều làm bằng vàng.

Tôn Nhân Sư, Lưu Nhân Nguyện, còn cả một đám bộ tướng bắt đầu thèm nhỏ giãi, tiếc là Khâu Hòa nói hơi muộn, mùa thu hoạch sắp tới, bất kể Vân Diệp nuối tiếc ra sao cũng phải về nhà, nếu không chờ đợi y sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Lúc tới thì mình nhẹ như chim én, khi về thì chậm rì rì, sau khi Vân Diệp cảnh cáo mấy lượt, rất nhiều lương thực bị bỏ lại bên bờ, Khâu Hòa thất vọng ném cả ngọc bội của mình vào đống lương thực, chẳng thèm nhìn lấy một cái, trở về thành Giao Châu của mình.

Cơm gạo, cháo gạo, cơm ống trúc, bánh gạo, đủ các loại ăn gạo nhanh chóng lưu truyền khắp đội thuyền, một con cá mặn với một bát cơm trắng làm bọn họ cả đời khó quên. Nhìn chiếc thuyền lớn nhất đội thuyền, lòng Lưu Nhân Nguyện như có sóng lớn cuộn trào, thuyền vững kiếm sắc có thể khiến một quốc gia thần phục, mang về tài phú vô tận, đúng là một truyền kỳ.

Tôn Nhân Sư hồi tưởng lại từng chuyện ở Giao Châu, lòng tràn ngập tự hào, nhìn bộ hạ bận rộn đi qua đi lại trên sàn thuyền, tưởng niệm tòa thành đầy hoàng kim kia, lẩm bẩm:

- Đó là thứ để cho mình.

Nhìn hai kẻ trầm tư bên cạnh, Vân Diệp chẳng nói với bọn họ, tòa thành hoàng kim mà Khâu Hòa nói không tồn tại, nơi đó sản xuất dã nhân chứ không sản xuất hoàng kim, hi vọng gì một đám dã nhân đi xây tòa thành hoàng kim.

Văn minh hiện có ở nơi này đều từ Trung Nguyên truyền vào, tới khi Tần Thủy Hoàng đánh xe ngựa vào Lĩnh Nam, ba mươi vạn quân Tần tiến vào vùng man hoang này mới có văn minh đích thực, các loại văn minh xuất hiện đời sau là sự nối tiếp nền văn minh Hoa Hạ, thêm vào Ấn Độ giáo ăn mòn, Y Tư Lan giáo nam hạ, liền hình thành văn hóa phồn vinh đại lục.

Khâu Hòa bất chấp tất cả, dù lừa gạt cũng muốn quân Đường diệt trừ nước Lâm Ấp thay cho hắn, một quốc gia nhỏ chủ thể là người Hán, thuận tiện diệt luôn cả Lý Giảo, như thế cả tòa sơn lâm sẽ do hắn định đoạt.

Cho dù sau này bị bóc trần cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm là bị quân Đường vơ vét ở địa phận của mình, nói trắng ra là lấy thêm ít lương thược, bảo thạch, hắn thèm gì thứ đó.

Vân Diệp ngay từ đầu đã không tin lời hắn, chưa bao giờ tin, mục tiêu của mình là lương thực, tìm được là thỏa mãn rồi, vận chuyển về Trường An là thắng lợi, sinh chuyện thêm làm gì.

Bảo thạch lấy nhiều về Trường An sẽ không còn đáng giá nữa, với số bạo thạch hiện giờ Vân Diệp đã thấy nhiều rồi, liền một lúc xuất hiện nhiều đồ tốt như thế, ngươi phải nghĩ tới dung lượng thị trường chứ.

Thị trường đói khát mới là thị trường tốt, đợi tới khi đầu phụ nữ Trường An gài đầy bảo thạch, thì bảo thạch còn là bảo thạch không? Nó chỉ là một cục đá biết phát sáng thôi.

Lúc này lương thực có ích hơn bảo thạch nhiều, tiếc là Tôn Nhân Sư nghèo phát cuồng không hiểu, Lưu Nhân Nguyện hùng tâm vạn trượng cũng không hiểu, bọn họ kiếm rất nhiều cục đá mang về.

Cái vịnh mình đang đi qua chính là nơi có hải cảng thiên nhiên chất lượng và ngư trường phong phú ở đời sau, rất nhiều dòng sông đổ ra biển ở đây, tạo thành nguồn tài nguyên ngư nghiệp phong phú, nơi đây là quê hương của cá và gạo, tiếc là quá ít người.

Quá lãng phí, đây là sự lãng phí với ân điển của thiên nhiên, Vân Diệp nhìn xa xa những thổ dân chèo thuyền độc mộc, cầm chĩa đâm cá là lại thương cảm, đất đai Quan Trung khai khẩn mấy nghìn năm đã cằn cỗi lắm rồi, tình cảm đất đai khiến những con người cần cù kia vẫn ngày ngày thu hoạch trên mảnh đất đó.

Con mắt người Đại Đường chỉ biết nhìn vào hai bờ Lưỡng Hà, nhưng không biết dòng sông dữ dội từ lâu tràn ngập địch ý với nhân loại, Đại Đường là vương triều cuối cùng mà nó ban ơn, tới vương triều tiếp theo nó mắt đầu mở miệng nuốt chửng mạng người ...

Vân Diệp ngồi ở mũi thuyền nhóm một cái lò nhỏ, nướng cá lớn quá không được, từng phiến cá hồng hồng phết mỡ lên, rải thêm muối, rồi một lớp tương ớt đỏ rực, không cần thêm bất kỳ thứ hương liệu nào khác, Vân Diệp không hứng thú lắm với hương liệu, thậm chí là ghét, hiện giờ bản thân đồ ăn rất tươi ngon rồi, nếu như không phải sợ ký sinh trùng, y dứt khoát sẽ thích gỏi ở Đại Đường.

Cá chín, hương thơm ngào ngạt, tới ngay cả Tôn Nhân Sư xuất thân thế gia cũng thèm thuồng không thôi, Vân Diệp ăn một miếng, thấy vị không ngon liền không ăn nữa, chỉ Lưu Tiến Bảo, ý nói hắn ăn được rồi.

Tôn Nhân Sư tất nhiên không tiện ăn đồ thừa, Lưu Tiến Bảo và Đông Ngư không có băn khoăn đó, mỗi người gắp một miếng hưởng thụ khoái lạc thân phận thấp mang lại.

Rót một chén rượu cho Tôn Nhân Sư, hai người tựa vào mạn thuyền trò chuyện.

- Hầu gia, rõ ràng chúng ta còn năm ngày để tận dụng, vì sao ngài lại bỏ tấn công Lâm Ấp, ngài nhất định biết tiểu quốc gia đó, nó không chống nổi sự tấn công của chúng ta trong một canh giờ, mạt tướng không hiểu, vì sao ngài lại bảo qua mục tiêu hấp dẫn như thế.

- Tôn tướng quân, mục tiêu quá hấp dẫn thường là giả, tĩnh tâm lại mà nghĩ đi, tướng quân thực sự cho rằng trong rừng có một quốc gia như thế à? Nếu có, Phùng Áng ở Lĩnh Nam bao năm sao không biết, làm gì tới lượt chúng ta, tướng quân không cho rằng Phùng Án cũng không đánh nổi tiểu quốc đó chứ?

- Khâu Hòa dám lừa chúng ta, hắn chán sống rồi.

Bỏ đi hoàng kim che mờ mắt, Tôn Nhân Sư vẫn là người có trí tuệ, chớp mắt đã hiểu các vấn đề trong đó.

- Lão Tôn, ngươi là tướng quân Đại Đường, lần này chúng ta đi thu lương, không phải đi tác chiến, mặc dù chúng ta có thể tiêu diệt Lâm Ấp một cách nhanh gọn, nhưng tiêu diệt xong thì sao? Để Khâu Hòa một mình lớn mạnh? Sự giàu có ở nơi này ngươi tận mắt nhìn thấy rồi đấy, chúng ta mang đi lương thực, không tới hai năm hắn sẽ lại có số lương thực này.

- Lừa chúng ta thì chúng ta làm gì được hắn? Cùng lắm bóc lột được một ít, không giết được hắn, bệ hạ sẽ không cho chúng ta làm như thế, trừ khi bệ hạ phái quan tới cai trị vùng này, ngươi mới có thể yên tâm diệt Lâm Ấp.

Tướng quân luôn chỉ suy nghĩ từ góc độ quân sự, có tiền lương thì chuyện đầu tiên là dùng làm quân lương, đem đi chinh chiến, còn đất đai chiếm được phải làm sao lại là vấn đề của quan văn, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.

Nói chuyệ kinh tế chính trị với Tôn Nhân Sư làm Vân Diệp thấy nhầm đối tượng rồi, một tướng quân giống như một cái búa, hắn đối đãi với kẻ địch chỉ muốn dùng búa đóng đinh, đóng một cái không xong thì hai, ba cái tới khi đóng lún vào mới thôi. Sống cuộc đời kiểu như thế lâu dần nhìn cái gì cũng giống đinh, bất giác giơ búa đập vài cái, có búa thì các công cụ khác bỏ quên hết.

Lương thực được mang về, Vô Thiệt cười tới nếp nhăn nhúm hết cả lại, đích thân tới từng thuyền xem, trời nóng mà kiểm tra từng khoang thuyền một, còn về cơm tối khỏi phải chuẩn bị cho ông ta nữa, vì ông ta tới mỗi thuyền đều cho một nắm gạo vào miệng nhai, đợi khi ông ta nếm xong lương thực thì đoán chừng là no rồi.

Khoang thuyền không phải là chỗ chứa lương tốt, gặp nước một cái là vứt hết, thêm vào mùa mưa ở Lĩnh Nam sắp tới, cần phải rời nơi này trước đó, nhân gió mùa đông nam men theo bờ biển, đi vòng một nửa Đại Đường, đem lương thực vận chuyển tới Sơn Đông, rồi theo đường bộ đưa tới Kế Châu, theo Đại Vận Hà chuyển tới Trường An.

Đi đường xa tất nhiên sẽ không bình an, chuyến đi này do Tôn Nhân Sư tiến hành an bài.

Nghĩ mà thấy bi ai, vận chuyển vật tư trọng yếu như thế mà văn quan võ tướng khắp triều tựa hồ nhìn mà không thấy nghe mà không vào, để mặc cho đám người trẻ tuổi gánh vác, mật tấu của Vô Thiệt như ném đá xuống biển, không biết Trường An xảy ra chuyện gì? Con mắt của đế quốc nhìn cả vào thảo nguyên, với phương nam xa xôi, bọn họ lựa chọn lãng quên.

Không phải bản thân không xót, thậm chí có chút oán giận, Lý Nhị đoạt lấy sáu phần lợi nhuận của bọn họ, mặc dù có Trương Lượng che đậy, nhưng cũng không sao che giấu được sự thực hoàng gia chèn ép môn phiệt lớn mạnh.

" Vận chuyển về, nhất định phải vận chuyển về!" Bức thư ngắn gọn của Lý Nhị làm Vân Diệp cảm thụ được ông ta chịu áp lực cực lớn, Lý Nhị đại khái không phái nổi một đại thần đắc lực ra xử lý chuyện này, từ thủy quân được phái tới là biết rồi, thuyền chỉ sợ không lớn, quan viên chỉ sợ không trẻ, triều đình từ trên xuống dưới đang thông qua cách này biểu đạt sự bất mãn với Lý Nhị.

Lý Nhị khi đăng cơ đã cùng thủ hạ của mình lập lời thề cùng chung phú quý, không bỏ rơi nhau, trừ mưu phản không dùng đại hình, mấy năm qua Lý Nhị chấp hành rất tốt, không ngừng ban thưởng tạo ra một giai tầng lợi ích mới, nhưng có giai tầng sẽ có lợi ích riêng, thậm chí còn đi ngược lại lợi ích quốc gia.

Đáng thương cho Mã Chu cho tới bây giờ cũng tưởng là ý kiến của mình được hoàng đế uyển chuyển thừa nhận, nhưng không hề hay biết rằng Lý Nhị lợi dụng hắn để phóng ra một tín hiệu với đám quý tộc lòng tham không đáy, hi vọng bọn họ biết kiềm chế bớt. Kết quả không tốt, Mã Chu thành nhân vật bị vạn người thóa mạ, đó là nhân vật đích thân hoàng đế khen ngợi mà bị dẫm đạp tới mức độ đó là không còn nể mặt hoàng đế nữa rồi.

Lần này cả Trường Tôn Vô Kỵ cũng đứng về phía đối lập với ông ta, làm hoàng đế bị cô lập phẫn nộ tới cực điểm.

Vân Diệp lưu lạc tới Lĩnh Nam cho ông ta một tia hi vọng, có lẽ đứa bé này cho mình một cơ hội phá vây, Đậu Yến Sơn bỗng dưng xuất hiện làm hoàng đế cho rằng đây là ông trời giúp mình, nếu không chẳng sao giải thích nổi.

Lý Nhị sau khi suy nghĩ kỹ càng không gửi ý chỉ thứ hai cho Vân Diệp, mà lấy hình thức thư nhà viết mấy chữ, ông ta tin Vân Diệp hiểu được nỗi khổ của mình, sẽ dốc sức mang lương thực về.

Quốc khố ở Trường An bị các loại lý do không thể từ chối vét sạch sành sanh, nay Lý Nhị đang đánh cược, đánh cược Vân Diệp mang hàng hóa về cứu tế quốc khố trống rỗng.

Thư Trường Tôn thị gửi dịu dàng hơn nhiều, chỉ muốn Vân Diệp bình an quay về, không nói tới lương thực và tài bảo, nhưng Vân Diệp vẫn nhận ra được sự nóng lòng như lửa trong từng hàng chữ.

Thư của Tân Nguyệt đơn giản, không nói gì hết, chỉ có dấu bàn chân bàn tay của Vân bảo bảo Vân Thọ. Dấu ấn nho nhỏ làm Vân Diệp khóc như mưa, thư của hoàng đế, thư của hoàng hậu bị vứt sang một bên, nhìn kỹ dưới ánh mặt trời, đây là bức hình đẹp nhất trên đời.

- Đây là dấu chân và dấu tay của Thọ Nhi à?

Lý An Lan nhận lấy lá thư, lấy tay so sánh:

- Chân không to bằng chân Dung Nhi, Tân Nguyệt nuôi con thế nào vậy, nuôi con ở chỗ tốt như Quan Trung mà không cường tráng bằng đứa bé nuôi ở chỗ đi đầy.

Nói rồi giơ nhi tử tới trước mặt Vân Diệp khoe, nhận lấy nhi tử, nâng cánh tay, nhìn dưới cằm, rồi tách mông nó ra xem xem da có bị tổn thương không, Lĩnh Nam nóng ẩm, ảnh hưởng lớn tới da trẻ con, nhất là những chỗ da gấp nếp dễ bị thối, không chút ý một chút thôi là bị ngứa, không có phấn rôm, chỉ có thể xem liên tục, chăm tắm rửa.

- Đều là cốt nhục của ta, đều là mạng của ta, lớn lên cho tốt, khi nàng tới kinh thành nhất định phải mang con theo, nãi nãi cứ nhắc luôn, muốn gặp đại tôn tử của mình, chuyện này không thể chậm trễ. Nãi nãi tuổi cao rồi, lần này ta gặp chuyện, nói không chừng tạo thành đả kích nặng với lão nhân gia.

Lý An Lan cười chấp thuận, lại cầm hai phong thư trên bàn lên xem:

- Đã có công vụ trọng yếu như thế trên người, sao chàng lại nói tới chuyện nhà? Thời chiến quốc danh tướng Triệu Xa mỗi lần nhận công vụ là tuyệt đối không hỏi tới chuyện nhà, chàng không biết học người ta sao?

Vân Diệp gật đầu, biểu thị thụ giáo, sau đó đẩy Lý An Lan ra khỏi cửa, nói với nàng:

- Cha con ta phải nghiên cứu kỹ càng tuyến đường hành quân, từ giờ trở đi không cho nàng gặp ta, mười năm sau có duyên thì hai ta gặp lại.

Nói xong gài then cửa lại, Lý An Lan ở ngoài đá cửa rầm rầm, thấy không ai mở cửa cho mình đành hậm hực bỏ đi.

- Con này, cha con ghét nhất loạn nữ nhân ép mình thành cung lên giây, hôm nay cha con mà thành Triệu Xa, sau này con sẽ thành Triệu Quát, chuyện của nam nhân, nữ nhân xen vào chỉ hỏng thôi, ở phương diện này cha con có thể nói có bài học đau xót, nhớ lại vẫn đau, hối hận ba đời, con phải rút kinh nghiệm của cha con, sau khi lớn lên rồi không được kém cỏi chạy sau đít nữ nhân như cha con nhé.

Thằng bé cười toe toét hưởng ứng, há cái miệng nhỏ không ngừng chảy giãi ra ngoài.

Lý Nhị không phải luôn khôn khéo à, sao lần này lại trở nên cứng rắn như thế? Bao năm qua ông ta đánh đâu thắng đó, kẻ duy nhất làm ông ta mất mặt là Hiệt Lợi nay sống không bằng chết ở Hồng lư tự, chỉ cần nhớ tới là kéo ra triển lãm, biểu diễn ca vũ cho quân thần Đại Đường xem. Lần trước nghe Trình Xử Mặc nói, tên đó hông đeo hai cái trống nhỏ, đầu cắm bông hoa lớn, vừa ca vừa hát ở buổi lễ, vũ đạo cực đẹp, được mọi người reo hò cổ vũ, Lý Nhị thưởng cho hai trăm lượng hoàng kim, cho phép mỗi năm có thể đi dạo trong thành Trường An, chỉ ba canh giờ.

Lý Nhị có đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân không? Không thể nào, lão đó là tổ tông của cái trò giả heo ăn thịt hổ, mỗi khi Lý Nhị giả vờ ngu ngốc, Vân Diệp liền biết thắng lợi thực ra đã cách ông ta rất gần rồi, lần này ông ta muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận