Đường Chuyên

Quyển 22 - Chương 10: Lo lắng của Lý Thái

Vở bi hài kịch ấy diễn ra ở khắp nơi, đợi khi Vân Diệp qua Bá Kiều thì còn lại chưa tới năm nghìn người.

Đại quân trở về đương nhiên có nghi trượng, vừa qua cầu liền thấy có hơn trăm người vừa ca vừa múa đi tới, có người dắt dê chợ rượu, có sọt đầy lê đào, thứ này chỉ được nhìn, không được ăn, toàn làm bằng nến hết. Cung nga múa tay áo dài, mỗi nhóm mười sáu người, tổng cộng ba nhóm, đó là tiêu chuẩn tối cao của hầu gia.

Dắt dê là một vị thái thường trong cung, tên này đâm chết dê, lấy một cái chén ngọc hứng máu chảy ra, sau đó chấm tay vào máu dê trên chén ngọc, bôi lên mặt Vân Diệp, tuy chỉ bôi qua hai cái, Vân Diệp vẫn ngừi thấy mùi hôi của dê.

Hứa Kính Tông cũng được đãi ngộ tương tự, lão này hôm nay mặc bộ giáo xộc xệch lỏng lẻo, mất hết mặt mũi quân tây chinh.

Lần này là bái tướng xuất chinh, cho nên sau khi trở về phải tới miếu hoàng gia tắm rửa, ăn chay ba ngày, sau đó báo cáo chiến tích với hoàng thiên hậu thổ, tiếp đó mới là hoàng đế thăm hỏi.

Vân Diệp nhìn thấy Tân Nguyệt mặt đầy nước mắt, được hai vị cung nga hầu hạ cởi giáp, thay vào quan phục tím, đi lên xe ấm, sau đó được thị vệ hoàng cung đưa tới tổ miếu hoàng gia.

Phụ trách dẫn Vân Diệp vào tổ miếu là Lý Thái, tên này mặt mày nghiêm trang, khẽ hắng giọng quát:

- Đại quân tây chinh có giành chiến thắng không?

- Vạn thắng!

Vân Diệp lấy hết sức hét:

- Nếu thế, vào!

Sau đó có hai tên hoạn quan đi tới tháo ngưỡng cửa, Vân Diệp đi vào gian viện tử nhỏ, viện tử này gần cổng Huyền Vũ, là viện tử trong cùng.

Đáng lẽ tới lượt Lý Thái giảng giải lễ nghi cho Vân Diệp, hắn đọc hai câu vứt sách vàng qua bên:

- Thứ này người học rồi, ta không đọc nữa.

Vân Diệp gật đầu, bốn mắt nhìn nhau, vành mắt ướt át, rồi đồng thời quay người nhổ bãi nước bọt, ôm nhau một cái, buông ra như chạm phải điện.

Vân Diệp nhìn ngó gian phòng, trực tiếp vén rèm lấy từ phía sau ra một cái hộp thức ăn, mở ra xem vô cùng hài lòng, có cả mấy cái chân gà, lập tức lấy ra ba cái ăn sạch.

Lý Thái rót cho Vân Diệp một chén trà nóng:

- Đúng là thứ giỏi ăn, sao ngươi biết ta chuyên môn mang thức ăn cho ngươi, còn giấu sau màn?

- Không giấu sau màn thì giấu trong lòng ngươi à? Ba ngày này ta chỉ được ăn cháo, nếu ngươi không mang đồ ăn cho ta thì giao tình mười mấy năm vứt đi rồi à?

Lý Thái gật đầu, nhìn Vân Diệp gặm đùi gà nói:

- Mấy năm qua Trường An thay đổi nhiều lắm, nhiều tới mức ngươi cũng không dự liệu được, thực ra ngươi chưa bao giờ quan sát kỹ tòa thành này, lần này ta kiến nghị ngươi xem kỹ, dưới sự phù hoa ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, lòng người đã thay đổi.

- Chuyện Ngụy Trưng lo lắng năm xưa đang thành hiện thực, các tướng sĩ ở ngoài ăn gió nằm sương giang khổ tác chiến, còn bọn ta không làm ra được công tích xứng đáng với sự gian khổ đó.

- Tuy không thiếu cái ăn cái mặc, song người giàu vẫn giàu, người khổ cực vẫn khổ cực, ta càng hoài niệm Trường An chất phác mười năm trước, tài phú chúng ta nỗ lực sáng tạo ra đại bộ phận chảy vào túi người giàu, cứ tiếp tục thế này, ta lo những người không có gì cả sẽ cầm vũ khí đòi chúng ta tài phú thuộc về họ.

- Nói một cách không khách khí, hệ thống thương nghiệp do ngươi gây dựng lên đang biến vị, đám phú hào như con cá mập, không chút kiêng dè nuốt chửng loài cá nhỏ bé. Chỉ sợ tương lai không xa, chỉ còn lại n hững con cá mập tham lam, cá nhỏ sẽ mất hết. Tới khi đó đám cá mập sẽ cắn xé nhau, tới khi cả cái ao bị hủy.

Vân Diệp đặt đùi gà xuống:

- Có phải ngươi nói những lời này với Hà Thiệu không?

- Đúng thế, ta đã cảnh báo hắn.

Vân Diệp lại cầm đùi gà lên ăn hết, lấy trà súc miệng, cười:

- Chả trách hắn mạo hiểm đi khai thác quốc gia của mình, chả trách hắn mò lên chiến trường lúc chiến hỏa khắp nơi. Ta đã nói mà, hắn làm gì có cái dũng khí đó, thì ra bị ngươi dọa sợ chết khiếp.

- Ngươi không bận tâm những biến hóa này sao, một đoàn thể lợi ích mới đang hình thành, đòi hòi quốc gia cho tiếng nói lớn hơn, như thế sớm muộn cũng sẽ có loạn.

Lý Thái nói rõ ràng từng chữ một.

- Trong tất cả hình dạng, hình nào vững chắc nhất?

Vân Diệp hỏi vặn lại:

- Tất nhiên là hình tam giác, cái này có gì phải hỏi.

- Ngươi thấy hiện giờ phân chia quyền lợi của Đại Đường ra sao, chỉ nói tới giai tầng.

- Nông dân và sĩ nhân!

- Đúng rồi, chỉ có hai cái, mấy năm qua bệ hạ diệt trừ hết các môn phiệt, dạng ưng khuyển như Mã Chu bệ hạ lại phái đi truyền ý chỉ cho ta, nói lên điều gì, bệ hạ định dùng lại hắn, trước khi đó phải hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và thư viện, để hắn truyền chỉ cho ta, là muốn ta buông tha cho hắn, một vị đế vương kín đáo cầu xin thần tử như vậy, chỉ có bệ hạ của chúng ta làm ra được.

- Mã Chu có thể làm được gì đây? Xuất thân của hắn thiên hạ đều biết, hắn gần như là người phát ngôn của bách tính, dù xử lý môn phiệt Hà Tây hay đại tộc Hà Đông, thủ đoạn của hắn đều lãnh khốc vô tình như nhau.

- Bệ hạ diệt trừ môn phiệt cũ, nâng đỡ huân quý mới, ví như nhà ta. Nhưng mâu thuẫn vẫn tồn tại, không ngừng đàn áp quý tộc cũ, nâng đỡ quý tộc mới như thế sớm muộn sẽ có vấn đề. Dù sao hoàng gia là một phần của đoàn thể lợi ích, làm thế huân quý sẽ xa rời bệ hạ, như thế cần một giai tầng mới phân chia quyền lợi to lớn của tập đoàn huân quý.

- Bách tính không được, nhu cầu với quyền lợi của bọn họ tương đối đơn giản, lại dễ bị xúi bậy, phải làm sao bây giờ? Lúc này bệ hạ phát hiện ra một giai tầng mới, giai tầng này thông minh, mạnh mẽ, nhưng bị người đời khinh bỉ.

- Đúng, đó chính là thương nhân, huân quý thích tiền nhưng không thích thương nhân, bách tính hâm hộ thương nhân giàu có, nhưng khinh bỉ họ chỉ biết lợi ích. Cho nên thương nhân thành quân cờ tốt nhất trong tay bệ hạ, có thể tùy ý sử dụng, lại không có chút nguy hiểm nào, một khi có dấu hiệu nguy hiểm, đem giết cũng chẳng có cái cớ gì.

- Sĩ nhân và nông dân đều có năng lực lật nhào thiên hạ, thương nhân lại không có sức mạnh này.

- Cho nên Thanh Tước à, thứ ngươi thấy chỉ là bề ngoài, đó là kết quả do bệ hạ cố ý dung túng. Từ khi thương nhân có thể thuê học sinh thư viện thì ngươi nên hiểu rằng bệ hạ đang nâng đỡ thương nhân, khi con cháu thương nhân có thể vào thư viện học thì ngươi nên hiểu, mùa xuân của thương nhân tới rồi.

- Ngươi rất may mắn đấy, có người cha như thế ngươi có thể yên tâm đem tâm tư dùng vào nghiên cứu, không cần lo thay bệ hạ và thái tử.

Vân Diệp nói xong một tràng dài, ăn thêm hai cái chân gà, thấy khát, cầm ấm trà tu một hơi hết nửa ấm.

Những lời này một nửa của y, một nửa là của Lý Cương, đừng thấy ông ta lờ đà lờ đờ, nhưng đôi mắt sáng quắc không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào của quốc gia này.

Lý Thái sùng bái nhìn Vân Diệp, đứng dậy cung kính hành lễ với y, chuyện mình nhìn không thấu, Vân Diệp nói vài lời đã phân tích rạch ròi.

- Trước kia không phát hiện ngươi thông minh như thế, chẳng lẽ đi sa mạc một chuyến làm người ta thông minh hơn?

- Đó là ngươi có mắt không tròng, có chuyện gì nói hết ra đi, gầy đây ta tài hoa ngút ngàn ghê lắm, có thể trả lời ngươi, hỏi mau, hôm nay ta mệt lắm rồi, định tắm xong còn đi ngủ.

Vân Diệp ngáp một cái dài, lười biếng nói:

Lý Thái lắc đầu biểu thị không có vấn đề gì, dứng dậy đi ra cửa, tới cửa quỷ dị nói:

- Tắm rửa có người hậu hạ đấy, tắm sạch vào, Khế Bật đại tướng quân sát vách ngươi tắm hơn một ngày rồi.

Vỗ tay một cái, có bốn cung nữ đi vào, chỉ Vân Diệp nói:

- Hầu hạ Vân hầu tắm rửa.

Sau đó ném cho Vân Diệp một nụ cười dâm đãng, bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ, không hiểu Tân Nguyệt biết phu quân mình đang được bốn mỹ nhân hầu hạ sẽ có vẻ mặt gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận